Cố Trạch Ngạn nói: "Chủ nhiệm Lý này còn nói, thằng năm của chúng ta cực kỳ thương vợ, rửa chén giúp vỡ, giặt quần áo giúp vợ, còn vẽ chân dung cho vợ…"
"Thật, thật à?"
Cố Trạch Ngạn: "Làm sao anh biết có phải thật hay không?"
"Không chừng chúng ta thật sự có thể ôm cháu rồi."
Trong mắt Tần Anh vui vẻ: "Vậy đến lúc đó em đi thăm chúng."
Cố Trạch Ngạn khó mà tin nổi: "Vậy anh thì sao?"
"Tư lệnh Cố anh làm việc chăm chỉ nhé, em đi thăm con trai con dâu cho anh, em đã lâu chưa gặp Bình Bình rồi…"
Cố Trạch Ngạn lạnh lùng nói: "Em qua đó thật, không chừng còn có thể nhìn thấy con rể tốt của em."
Tần Anh: "Bác sĩ Ngô hả? Con người quả thật rất tốt."
Tần Anh cũng không muốn gả con gái, nhưng con gái thích, bà cũng không có cách nào.
*
Cố Tương Nghi thu dọn đồ đạc xong thì đến viện quân y báo cáo, trong lòng cô ấy quả thực rất chờ mong có thể nhìn thấy người kia. Người kia là bác sĩ nam ngoại khoa, anh ta rất ưu tú, vẻ ngoài vô cùng lịch thiệp, trước đây Cố Tương Nghi cũng rất muốn tận mắt thấy dáng vẻ anh ta ở trong bệnh viện mặc áo blouse trắng.
Bọn họ đã từng học cùng một trường học, anh ta hơn cô ấy một khóa, Cố Tương Nghi gặp rất nhiều người, chỉ có anh ta là cảm thấy khác biệt.
Cố Tương Nghi hưng phấn báo danh, viện trưởng Hứa còn tranh thủ thời gian gặp mặt cô ấy, "Trước khi cháu tới, cha cháu gọi điện thoại cho chú, bảo chú chăm sóc cháu thật tốt, sau này cháu theo y tá Trương đi."
"Vâng, cảm ơn viện trưởng."
Viện trưởng Hứa nhìn cô ấy muốn nói lại thôi, nghĩ thầm sao cô ấy không nhắc tới chị dâu cô ấy Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình làm mấy cuộc phẫu thuật ở bệnh viện, bệnh nhân khôi phục vô cùng tốt, viện trưởng Hứa kiểm tra cho ba bệnh nhân kia nhiều lần, càng nhìn càng… hối hận.
Hối hận muốn xanh ruột.
Sớm biết vậy đã giữ Triển Ngải Bình.
Cố Tương Nghi theo y tá trưởng Trương làm quen tình hình bệnh viện, dù cho gia thế nhà cô ấy hiển hách, vẫn phải đi lên từ một y tá nhỏ, y tá trưởng Trương cũng không chăm sóc đặc biệt với cô ấy.
"Y tá trưởng Trương, chị biết bác sĩ Ngô Tuyển không?"
"Biết, bác sĩ Ngô đang phẫu thuật."
Cố Tương Nghi tràn đầy phấn khởi nhận quần áo, cô ấy còn được phân ký túc xá, quản lý của viện quân y không giống với trong bộ đội, các cô có thể đi làm bình thường, cô ấy vừa tới báo danh, vẫn chưa cần đi làm chính thức. Sau khi y tá trưởng Trương thông báo tình huống cơ bản cho cô ấy, còn dư lại đều là thời gian hoạt động tự do của Cố Tương Nghi.
Trong bệnh viện người đến người đi, không ai quan tâm cô ấy.
Cố Tương Nghi ngồi trên ghế bệnh viện chờ, chờ cuộc phẫu thuật kết thúc, nhìn thấy người quen mắt kia. Anh ta mặc áo phẫu thuật, mang khẩu trang, trên mũi đeo mắt kính, dáng người cao gầy, có vẻ vô cùng lịch sự.
Ngô Tuyển rõ ràng cũng chú ý tới cô ấy, lông mày của anh ta nhíu lại.
"Bác sĩ Ngô, buổi trưa cùng ăn cơm ở bệnh viện đi." Nhìn thấy người quen, Cố Tương Nghi hết sức vui vẻ, tâm tư của cô ấy với Ngô Tuyển, cô ấy cũng không hiểu, ngược lại nhìn thấy anh ta đã cảm thấy rất vui, giống như là gặp được đàn anh cũ lúc trước, cảm giác rất vinh dự.
"Sau này em là y tá ở đây, chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp."
Sắc mặt Ngô Tuyển khó coi, nhưng anh ta vẫn đồng ý.
Buổi trưa hai người cùng ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện, Ngô Tuyển nói chuyện cũng không dễ nghe: "Bệnh viện không phải nơi để cô chơi đùa, dù cho cô là con gái tư lệnh cũng không có tư cách càng quấy."
Cố Tương Nghi: "Sao em lại càng quấy?"
"Tôi đã sớm nói rõ với cô, tôi không thích cô, cô bám chặt lấy tôi như thế sẽ chỉ làm tôi cảm thấy phiền chán buồn nôn." Cảm nhận của Ngô Tuyển với Cố Tương Nghi hết sức phức tạp, cô thẳng như ruột ngựa, ngây thơ đơn thuần, dễ dàng có được thứ người khác không nắm giữ được.
Cô ấy có cha mẹ thương yêu, phía trên còn có năm người anh trai, là con gái út trong nhà, được cưng chiều mà lớn lên.
Ngô Tuyển thì khác, cha anh ta mất sớm, mẹ nghĩ hết tất cả biện pháp nuôi lớn hai anh em bọn họ, nhìn Cố Tương Nghi ngây thơ trong sáng, nhìn lại em gái ruột hiểu chuyện nghe lời của mình, Ngô Tuyển chỉ cảm thấy nghẹn cả lòng.
Sự ngây thơ của Cố Tương Nghi khiến anh ta cảm thấy căm ghét.
Càng làm cho anh ta căm ghét hơn chính là người chung quanh:
"Cha của Cố Tương Nghi chính là…"
"Cậu sắp bay lên đầu cành cây làm phượng hoàng rồi."
"Con rể tư lệnh, tương lai tiền đồ không thể đo lường, khó trách bên trên coi trọng cậu ta…"
Ngô Tuyển có sự kiêu ngạo thuộc về mình, anh ta xem thường sự săn sóc của con gái tư lệnh, hiện tại mọi thứ anh ta chiếm được đều là tự anh ta phấn đấu.
Sự dây dưa của Cố Tương Nghi và người chung quanh khiến anh ta cảm thấy phẫn nộ và nhục nhã, anh ta mới không muốn làm con rể tư lệnh gì đó.
Hiện tại vậy mà là Cố Tương Nghi lại bám tới tỉnh Điền.