Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 137 - Chương 137. Nói Thật 7

Chương 137. Nói thật 7 Chương 137. Nói thật 7

Ngô Tuyển căm ghét cô tới cực điểm, nghĩ đến sắp có thể nghe thấy mấy lời "nói bóng nói gió" ở trong bệnh viện, như là "cậu được con gái tư lệnh nhìn trúng rồi", "Khó trách chủ nhiệm chọn cậu", "Nếu có phú quý chớ quên nhau", "Tương lai cậu tiền đồ không thể đo lường", "Người ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây." …

Cố Tương nghi trợn to hai mắt: "Tôi khiến anh cảm thấy phiền chán buồn nôn?"

Cô không nghĩ tới sẽ nghe thấy những lời tồi tệ đến như vậy, cô đỏ mặt lên, rất tức giận, theo bản năng phản bác nói: "Anh cho rằng anh là ai, tôi bám chặt lấy anh, anh cũng không soi gương thử xem, thật biết dát vàng lên mặt mình."

Ngô Tuyển ngây ngẩn cả người: "…" Cố Tương Nghi ở trước mặt anh ta từ trước đến giờ luôn là một thục nữ dịu dàng ngại ngùng, như một con thỏ nhỏ, vừa thấy mặt anh ta đã đỏ mặt ngại ngùng, nói chuyện nhỏ nhẹ, không nói ra được mấy câu thô tục.

Vậy mà giờ cô lại nói ra lời ấy?

Lần này chính Cố Tương Nghi cũng ngây ngẩn cả người: "…"

Những cô gái lớn lên trong đại viện trái lại không có mấy người dịu dàng, tuy rằng Cố Tương Nghi rất hy vọng mình biến thành một thục nữ dịu dàng nhưng ——

Ngày hôm qua cô quen thói nã pháo với anh trai Cố Thịnh, giờ trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói của Cố Thịnh: "Tiểu Muội, sau này có lẽ em không kiếm được người chồng như anh đâu, không phải em thích bác sĩ họ Ngô kia à, còn ngàn dặm xa xôi tới đây vì cậu ta, vậy em rất thảm."

"Sau này cậu ta không nộp tiền lương, cơm nước là em làm, chén là em rửa, nhà để em quét… Tất cả công việc nhà đều là em làm."

"Anh với chị dâu em sau này chắc chắn cho em nhiều tiền chút, quá thảm, em gái của anh."

"Ánh mắt chị dâu em tốt, tốt hơn ánh mắt em, anh của em thích chị dâu em từ tận đáy lòng, từ nhỏ đến lớn đều thích cô ấy."

"Chỉ cần anh của em ở nhà, việc gì anh cũng không nỡ để cô ấy làm, anh rửa chén giúp cô ấy, giặt quần áo giúp cô ấy."

"Cô ấy dạy bảo anh thật ngoan ngoãn, vợ anh bảo anh đi đằng đông, anh cũng không dám đi tây, vợ anh bảo anh đi tây, anh cũng không dám đi về phía đông ——"

"Sau này em có thể gả cho người chồng như anh sao?"

Cố Tương Nghi nghĩ thầm mình tức muốn phát nổ!

Ngô Tuyển ở ngay trước mặt cô ấy nói thẳng nói cô ấy bám lấy anh ta, nói cô ấy khiến người ta buồn nôn phiền chán, anh trai Cố Thịnh cười nhạo cô ấy rõ ràng thế, lần này Cố Tương Nghi quả nhiên đã thẹn quá thành giận.

—— Mình tiện như thế sao?

Một người đáng ghét như anh trai nhỏ của cô ấy cũng cực kỳ biết thương vợ, cha ruột cô ấy cũng vô cùng thương vợ, tại sao cô ấy lại phải bị coi thường, bên ngoài lịch sự cũng không thể có cơm ăn.

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô Tuyển, Cố Tương Nghi tức giận đùng đùng rời đi.

*

Về đến viện gia chúc, Cố Tương Nghi nhìn thấy Triển Ngải Bình. Triển Ngải Bình đang nhổ cỏ vườn rau, nhìn thấy chị dâu mình, Cố Tương Nghi lập tức cảm thấy uất ức.

Cô ấy lắp bắp nói chuyện vừa nãy trải qua cho Triển Ngải Bình nghe: "Chị dâu…"

Cố Tương Nghi không có nhiều bạn gái cùng tuổi, gia thế cô ấy tốt, bên trên còn có năm anh trai, làm cô con gái nhỏ duy nhất trong nhà, cha mẹ cũng rất cưng cô ấy, rất nhiều người ghen tị với cô ấy, không thích làm bạn với cô ấy.

Cô ấy thường hay cảm thấy mình không được người ta yêu thích, cảm thấy mọi thứ của mình cũng không tốt, chỉ có đầu thai là tốt, cho dù là trong cùng một nhà, chỉ có cô ấy sinh ra sau khi kiến thiết đất nước, điều kiện trong nhà càng ngày càng tốt, cô ấy chưa từng chịu khổ cực.

Vì thế Ngô Tuyển không thích cô ấy, cô ấy cảm thấy cũng phải. Ngô Tuyển giống mấy anh trai cô ấy, đều rất ưu tú.

Người chị dâu mà anh trai tìm cũng rất lợi hại.

Triển Ngải Bình ôm cô ấy: "Vậy em muốn thế nào? Em hối hận rồi?"

"Chị dâu, kỳ thực em tới nơi này cũng không chỉ bởi vì anh ta." Cố Tương Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị dâu, em cũng muốn làm một người ưu tú độc lập chứ không phải luôn nép dưới cánh chim của cha mẹ."

Cha mẹ rất tốt với cô nhưng ý nghĩ muốn rời xa cha mẹ này lúc nào cũng nảy sinh trong lòng, cô không muốn người ta bởi vì cha mẹ và anh trai mà chăm sóc cô.

Rõ ràng cô đã lớn bằng này, bọn họ đều coi cô như con nít, bất kể là thật lòng hay là không thật lòng, tất cả mọi người đều nâng niu cô.

Bọn họ quá khoan dung với cô, thật giống như cô phạm sai lầm gì cũng có thể tha thứ.

Loại người kiêu ngạo như Ngô Tuyển xem thường cô, trái lại cô cảm thấy anh ta mới là người thành thật, bởi vì anh ta thật sự coi cô là Cố Tương Nghi chứ không phải con gái của ai, em gái của ai… Cô không xứng với những thứ tốt đẹp kia.

Triển Ngải Bình nói: "Em sẽ trở thành một người ưu tú, cũng sẽ gặp được một người ưu tú."

"Kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, chỉ cần em đồng ý thay đổi thì em sẽ biến thành người em muốn trở thành."

Cố Tương Nghi nói ẩu nói tả: "Không sai, em muốn giống như chị, tương lai khiến cha mẹ em giật mình."

Triển Ngải Bình: "…"

"Tiểu Muội, trước tiên em phải xác định mục tiêu của mình đã."

Bình Luận (0)
Comment