Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 138 - Chương 138. Mục Tiêu 1

Chương 138. Mục tiêu 1 Chương 138. Mục tiêu 1

Mục tiêu?

Cố Tương Nghi bị hỏi lời này, cô ấy có mục tiêu gì? Thực ra cô ấy cũng không có một mục tiêu rõ ràng, cô ấy chỉ muốn rời khỏi đôi cánh của cha mẹ đến một nơi "tràn ngập hơi thở tự do", không cần bị mọi người săn sóc mọi chuyện, cô ấy muốn trở thành một người lớn chứ không phải đứa trẻ con mọi thứ đều dựa vào người khác.

"Chị dâu, em cũng muốn tiến vào phòng mổ!" Con mắt Cố Tương Nghi sáng rực lên, đối với bất kỳ người học y nào mà nói, phòng mổ đều là nơi thần thánh, bác sĩ khoa ngoại phải cầm dao phẫu thuật, Cố Tương Nghi là y tá, cô ấy cũng muốn tiến vào phòng mổ, trở thành cánh tay trái, bờ vai phải bên cạnh bác sĩ mổ chính.

Triển Ngải Bình cười: "Vậy em coi đây là mục tiêu đi, tương lai có một ngày, chúng ta có thể cùng tiến lên bàn mổ."

Cố Tương Nghi gật đầu, cô ấy nắm chặt bàn tay Triển Ngải Bình, kích động không thôi, "Em cũng không biết tại sao mình kích động, nhưng nghĩ đến chuyện này cũng rất kích động, rất kỳ lạ, lúc trước em muốn làm y tá nguyên nhân là bởi vì anh ta --"

"Là bác sĩ Ngô kia."

Cố Tương Nghi gật gù: "Anh ta là bác sĩ khoa ngoại, anh ta phẫu thuật cho bệnh nhân, trước đây em luôn ảo tưởng có thể trở thành y tá bên cạnh anh ta, có thể mặc áo phẫu thuật cho anh ta, lau mắt cho bác sĩ Ngô, đưa dụng cụ cần thiết đến tay anh ta…"

"Ở trong mơ em, từng ảo tưởng như vậy rất nhiều lần."

"Có điều --" Cố Tương Nghi nhíu mày: "Tuy rằng em bởi vì anh ta mà muốn làm y tá nhưng em nghĩ không chỉ phục vụ cho mỗi bác sĩ là anh ta, giống như chị dâu mới vừa nói, nói muốn cùng tiến lên bàn mổ với em, em muốn làm y tá bên cạnh chị dâu."

"Đúng, em muốn thành một y tá tốt có thể phối hợp với bác sĩ mổ chính, dù bác sĩ đó là ai đều được… Nếu có thể là viện trưởng thì tốt hơn." Cố Tương Nghi chống eo, cô ấy càng nghĩ càng thấy bản thân vẫn rất có dã tâm.

Dã tâm của cô ấy bừng bừng.

Triển Ngải Bình mỉm cười: "Ban đầu chị cũng bởi vì anh em mà muốn học y, có điều cũng đúng, anh em chỉ là một trong những nguyên nhân, chị thật sự có thể tiếp tục học là bởi vì chị thích học y."

"Chữa bệnh cho ai cũng được."

"Cũng không thể chỉ chữa cho một con heo."

Cố Tương Nghi: "… Chị hình dung anh trai em là con heo, không sợ em méc anh ấy sao?"

Triển Ngải Bình xoa đầu cô ấy: "Em rốt cuộc bên phe nào, không phải nói muốn kết đồng minh với chị dâu sao? Sao còn muốn ăn hai đầu? Còn muốn méc anh trai em?"

Cố Tương Nghi hừ một tiếng: "Rõ ràng bây giờ hai người mới là đồng minh, giờ em là cỏ đầu tường, ngã theo một phía, ai cho nhiều chỗ tốt, em sẽ ngã về phía ấy."

Triển Ngải Bình: "… Tiểu Muội, cỏ đầu tường không tốt."

*

Cố Tương Nghi bắt đầu đi làm ở viện quân y, trải qua chuyện ngày đó, trong lòng cô ấy vẫn rất khó vượt qua, có điều cô ấy cũng không nói với người khác, cô ấy nghĩ thầm mình đã là một người trưởng thành rồi, nên yên lặng liếm láp vết thương, lau nước mắt.

Có điều, có lẽ bởi vì tuổi quá nhỏ, tuy rằng rất khó vượt qua nhưng không quá khổ sở, hơn nữa đi tới một hoàn cảnh mới, trong lòng kích động nhảy nhót che lại bi thương nhỏ xíu này.

Y tá trưởng Trương đối xử với cô ấy rất tốt. Cố Tương Nghi rất nhanh đã hòa vào trong các y tá, còn quen hai người bạn, mỗi ngày hẹn cùng đến nhà ăn, nhàn rỗi thì trò chuyện, Cố Tương Nghi thích ứng rất nhanh.

Bởi vì anh trai chị dâu cô đều là người nổi tiếng, mọi người đều tìm đến cô hỏi thăm tình hình của anh trai Cố Thịnh và chị dâu Triển Ngại Bình của cô, Cố Tương Nghi lập tức nói hai người bọn họ khi còn bé tình cảm đã cực kỳ tốt, sau khi kết hôn tình cảm càng thêm sâu đậm, "Tôi còn muốn tới làm đồng minh với chị dâu tôi, kết quả hai vợ chồng người ta vô cùng bài ngoại, hoàn toàn không cần tôi, tôi cũng chỉ đành làm một ngọn cỏ đầu tường."

Bạn cô - y tá Tôn Dĩnh nói: "Thật hâm mộ tình yêu thanh mai trúc mã này."

"Giống như là kiểu tình yêu lãng mạn được mô tả trong tiểu thuyết tình yêu."

"Xuỵt xuỵt xuỵt, giờ cũng không thể nói về mấy cái này."

"Rất nhiều người đều giấu mấy quyển trong nhà, lén xem là được rồi." Tôn Dĩnh dùng một loại ánh mắt "cô ít xem mấy quyển tiểu thuyết này hèn chi" nhìn về phía Cố Tương Nghi.

Cố Tương Nghi: "…"

Cố Trạch Ngạn là một ông già cổ hủ, tuy rằng tình cảm của ông với vợ thắm thiết, nhưng dù sao cũng sợ con gái mình học cái xấu, chưa bao giờ cho cô đọc tiểu thuyết tình yêu gì, người yêu thân mật trên phim nước ngoài, ông già cổ hủ thế nào cũng phải nói vài câu "đồi phong bại tục".

Ở trong mắt Cố Tương Nghi, tình yêu là một thứ vô cùng cấm kỵ, cô cũng không thể nào về tình yêu trai gái.

Dù cho đã từng thích một người, cô cũng không biết nói với ai.

"Thật đó, rất nhiều nữ binh chúng tôi đều thích xem tiểu thuyết, chúng tôi còn lén lút trao đổi để xem, lần sau cho cô xem hai cuốn."

"Thật sao? Lần sau cho tôi mượn xem nhé." Cố Tương Nghi hết sức tò mò.

Bình Luận (0)
Comment