Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 139 - Chương 139. Mục Tiêu 2

Chương 139. Mục tiêu 2 Chương 139. Mục tiêu 2

Tôn Dĩnh tò mò hỏi cô: "Tình cảm của anh trai chị dâu cô thật sự rất tốt sao? Bọn họ một người dáng dấp anh tuấn, một người vẻ ngoài xinh đẹp, quả nhiên là một đôi trời đất tạo nên, lúc trước bác sĩ Chu Đông Hạ của bệnh viện chúng tôi, cô ta nói cô ta là bạn đại học của chị dâu cô, nói lúc chị dâu cô học đại học chưa từng liên lạc với anh trai cô."

"Cô ta biết cái gì, cô ta chỉ là bạn học của chị dâu tôi, mà tôi là em gái của anh tôi, tôi lớn lên cùng hai người từ nhỏ, hai người bọn họ ở dưới mí mắt tôi liếc mắt đưa tình."

"Anh của tôi biết vẽ, anh ấy vẽ chị dâu tôi rất nhiều bức… Trước đây lúc anh ấy tham gia quân đội, vẫn luôn mang theo ảnh của chị dâu tôi bên người."

Tôn Dĩnh ngây ngẩn cả người: "Thật à?"

"Tôi rất hâm mộ anh trai chị dâu tôi, sao tôi không có thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ chứ?" Cố Tương Nghi nâng mặt, kỳ thực con trai cùng tuổi trong đại viện rất nhiều, nhưng cô không có thân thủ như chị dâu Triển Ngải Bình, không thể nào chơi chung với đám con trai đó.

Cô cứ đi theo chị đại Triển Ngải Bình.

Mặt khác, trên đầu cô có năm người anh trai, cũng không có ai dám dễ dàng trêu chọc cô được.

Trước kia Cố Thịnh là một người siêu nổi tiếng ở viện quân y, chuyện anh đột nhiên kết hôn khiến mọi người ở trong bệnh viện bàn tán say sưa, nghe nói là đột nhiên tái giá, hai vợ chồng không có tình cảm, rất nhiều người ở viện quân y còn ngóng trông Cố Thịnh ly hôn.

Kết quả bây giờ em gái ruột của người ta đến rồi, em gái chính mồm thừa nhận, anh trai chị dâu cô có tình nghĩa thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Cố Tương Nghi là người ngây thơ, trông vừa ngốc vừa dễ lừa, lời cô nói ra có lẽ là thật.

Tôn Dĩnh kỳ thực không tin trong thực tế thật sự có tình yêu được ông trời tác hợp, nhưng nghe Cố Tương Nghi nói không chê vào đâu được, cũng không thể không cảm thán một tiếng: "Anh trai cô còn thâm tình hơn nam chính trong tiểu thuyết nữa."

Ở trong mắt ý tá Tôn Dĩnh, nam sĩ quan Cố Thịnh - Diêm vương mặt lạnh không gần nữ sắc, ở trong đầu cô dần dần tạo thành một hình tượng "si tình".

Chu Đông Hạ cũng nghe được chút phong thanh, sắc mặt cô ta không dễ nhìn lắm. Chu Đông Hạ căn bản không tin những chuyện này, làm bạn thời đại học của Triển Ngải Bình, mắt thấy con cưng của trời rơi xuống đài, cô ta tưởng mình sống tốt hơn Triển Ngải Bình, lại không ngờ người ta hoàn toàn không đau không ngứa.

Triển Ngải Bình gả cho một người chồng có gia thế tốt, còn là tình cảm thanh mai trúc mã, nghe nói cha mẹ chồng người ta còn rất thích cô.

Dù cho cô thế nào, đều có một trúc mã ưu tú si tình ở bên cạnh bảo vệ.

"Tôi không tin, cõi đời này nào có tình cảm năm này tháng nọ như vậy, dù cho…" Chu Đông Hạ nghĩ đến mình, chồng của cô ta đối xử với cô ta rất tốt, chỉ là yêu đương lâu như vậy, tình cảm mãnh liệt lúc trước dần dần biến mất, còn lại là cuộc sống bình yên và làm bạn với nhau.

Chu Đông Hạ hoàn toàn không tin tình cảm hai mươi năm còn có thể như thế mãi.

*

Ngoại trừ quen mấy người bạn y tá, Cố Tương Nghi còn quen mấy bác sĩ, trong đó có một người tên là Trương Quân. Cố Tương Nghi trò chuyện với cậu ta nhiều lần, Trương Quân tận mắt thấy Triển Ngải Bình làm phẫu thuật, cậu ta miêu tả toàn bộ quá trình vô cùng sinh động.

Trương Quân hơi có thiên phú kể chuyện: "Lúc đó người bệnh nhân kia xuất huyết nghiêm trọng, tôi sợ đến hồn bay phách tán, tôi nghĩ tiêu rồi, thật sự tiêu rồi, người này sắp chết ở dưới tay tôi rồi…"

Cố Tương Nghi: "…"

"Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một người xuất hiện, cô ấy đeo khẩu trang, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt giống như mặt trăng ngày đó."

Cố Tương Nghi: "Mắt của chị dâu tôi rất đẹp."

"Quả thực rất đẹp, khiến người ta khó quên."

Cố Tương Nghi nhắc nhở nói: "Chị ấy đã là chị dâu tôi, anh cũng đừng suy nghĩ bậy bạ."

Trương Quân nói: "Tôi sùng bái thôi, tôi cảm thấy một nữ bác sĩ có thể bình tĩnh như thế, tôi rất khâm phục cô ấy, nghe nói lúc trước chị dâu cô nằm trong nhóm sinh viên ưu tú nhất của đại học quân y."

"Đương nhiên --"

Cố Tương Nghi và Trương Quân tụ lại cùng nhau tán gẫu, trò chuyện vô cùng thân thiết. Trương Quân là bác sĩ mới, cũng không có làm giá gì, tiến vào bệnh viện từng phạm phải không ít sai lầm, kể cho Cố Tương Nghi như kể chuyện cười. Cố Tương Nghi nghe xong rất vui vẻ, cảm thấy loại người vô dụng này rất thích hợp làm bạn.

Cô từng nghe rất nhiều câu chuyện về người ưu tú, ở chung với bọn họ quá áp lực, nói chuyện với Trương Quân rất thoải mái, Cố Tương Nghi coi cậu ta là một người bạn bình thường.

Bình Luận (0)
Comment