Thẩm Lệ Thanh có ý định kết giao với Triển Ngải Bình, trò chuyện thêm mấy câu với cô, "Đồng chí Triển, lúc cô vừa tới, có chỗ nào không thích ứng được không?"
"Cảnh sắc nơi này thật đẹp, giống như tiên cảnh, sau này cô có thể dẫn tôi đi ngắm nhìn phong cảnh chung quanh không?"
"Tôi không có chỗ nào không thích ứng." Triển Ngải Bình lắc đầu một cái, cô có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên không có chỗ nào không thích ứng, nhưng cô nhắc nhở Thẩm Lệ Thanh: "Bây giờ thời tiết nóng lên mỗi ngày, cô đến đây phải chú ý chống muỗi chống côn trùng chống rắn, đặc biệt là phải chú ý chống muỗi, muỗi ở đây rất độc, phải treo mùng, cửa sổ trong nhà tốt nhất cũng treo một lớp màn, trong sân trồng một ít thực vật đuổi muỗi."
Chủng loại muỗi ở đây đa dạng, nếu bị đốt, khó chịu là một chuyện, quan trọng hơn chính là con muỗi sẽ lây bệnh sốt rét, bệnh sốt rét bình thường cũng gọi là sốt, bệnh sốt rét bình thường có thể trị hết, nếu không cẩn thận bệnh sốt rét lên não, vậy thì mức độ nguy hiểm vô cùng lớn.
"Đừng một mình lên núi, đừng một mình tiến vào trong rừng, nhìn thấy dòng suối dòng sông đẹp đừng tùy ý chạm vào nước, trong nước có đỉa, nó biết hút máu."
"Đúng rồi, còn phải phòng kiến, kiến ở đây cũng rất độc, đừng tùy tiện đứng dưới gốc cây to, không cẩn thận sẽ bị sâu kiến bò lên người…"
"Ồ ồ ồ." Thẩm Lệ Thanh gật đầu liên tục, "Tôi lấy một cuốn sổ để ghi nhớ đã."
Cô ấy còn rất thật lòng.
Cô ấy và Vương Hữu Lý hơi có tướng phu thê, hai người ở vài phương diện khác vô cùng tích cực và chăm chú, chuyện nên nhớ tuyệt không hàm hồ.
Trò chuyện với Thẩm Lệ Thanh một lúc, Triển Ngải Bình phát hiện cô ấy chính là một nữ văn thanh có chút ngây thơ ngốc nghếch, còn rất đáng yêu .
"Nhà tôi có nước đuổi muỗi tự chế với kem trị ngứa, có thời gian tôi đưa tới cho cô."
"Được được được, cảm ơn đồng chí Triển."
"Cũng không cần gọi đồng chí Triển, gọi tôi Tiểu Triển là được."
"Được." Thẩm Lệ Thanh ghi chép lại một đống, cô ấy cảm thấy hài lòng, cô ấy nghĩ thầm quả nhiên là như vậy, trên đời nơi xinh đẹp nhất thường cũng là chỗ nguy hiểm nhất, nguy hiểm và mỹ lệ tồn tại song song.
Cảm ơn đồng chí Triển nhắc nhở, có những sự chuẩn bị này, Thẩm Lệ Thanh càng thêm có lòng tin đối với cuộc sống tương lai.
Triển Ngải Bình cũng nói về "bản đồ ăn hàng" của Cố Thịnh cho cô ấy biết, nhà ai có món gì, có thể đổi với người ta.
"Thật sao? Tôi cũng thích ăn tương đậu nành."
"Đậu hòa lan ngọt ở đây ăn rất ngon, trong vườn rau nhất định phải trồng một ít, ngoại trừ nhà cửa, mặt khác còn có thể được phân một miếng đất trồng rau nhỏ."
"Tuyệt." Triển Ngải Bình nói cho cô ấy biết những thứ này hoàn toàn giải quyết sự khẩn cấp của Thẩm Lệ Thanh, cô ấy mới vừa chuyển tới, đồ đạc gì cũng thiếu, mà Tiểu Triển trước mắt quả thực là một mật thám.
Thẩm Lệ Thanh vừa biết ơn lại sùng bái: "Tiểu Triển, cô biết thật nhiều."
"Đều là anh Cố nhà tôi nói cho tôi biết." Đồng chí Cố mới thật sự là đồng chí ăn hàng, bản đồ sống.
"Thật sao?" Thẩm Lệ Thanh liếc mắt nhìn Cố Thịnh và Vương Hữu Lý, nghĩ thầm vị đồng chí Cố này rất đáng tin, những chuyện này, đồng chí Vương cũng không biết.
Càng biết được nhiều, trong lòng càng nắm chắc, nghe nói có đất trồng rau,
Thẩm Lệ Thanh rất chờ mong, lúc trước cô ấy sinh sống ở Thượng Hải, điều kiện trong nhà bình thường, người cả nhà chen chúc trong một căn chung cư nho nhỏ, hành lang chật hẹp, cũng không có mảnh đất nhỏ thuộc về mình.
Cô ấy chỉ có thể dựng một cái bàn ở trên giường, hoặc là đọc sách, hoặc là viết thư.
Bây giờ đến nơi này, tuy rằng không nhìn thấy những tòa nhà cao tầng của thành phố lớn, nhưng màu xanh lá đầy trời, mấy căn nhà này tuy rằng đơn sơ nhưng lại có không gian thuộc về mình, còn có sân, còn có thể có đất trồng rau.
Thẩm Lệ Thanh rất chờ mong cuộc sống điền viên như miêu tả trong thơ cổ "Hái cúc dưới rào đông, thong thả ngắm núi Nam".
Ăn xong bữa cơm mừng tân hôn, Cố Thịnh và vợ mình trở về, trước khi đi, anh nói với Vương Hữu Lý: "Lão Vương, lần sau tới nhà của tôi ăn một bữa cơm."
"Được." Vương Hữu Lý đáp lại một tiếng, nghĩ thầm đến lúc đó cũng nếm thử tay nghề của vợ anh.
Hai vợ chồng Cố Thịnh đi rồi, những người khác cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Hữu Lý và Thẩm Lệ Thanh, sáng sớm hôm nay hai người bọn họ còn cãi vã không vui, Vương Hữu Lý uống chút rượu, không uống say, anh ta phát hiện lúc này tâm trạng của Thẩm Lệ Thanh còn rất tốt.
"Đó chính là đồng chí Cố mà anh nói với em, con người này thật không đáng tin, chính là một tên lừa gạt."
Thẩm Lệ Thanh quét mắt qua: "Em cảm thấy vị đồng chí Cố này rất đáng tin, anh phải học tập theo anh ấy nhiều hơn."
Vương Hữu Lý thở dài một hơi: "Em không biết hồi trước cậu ta gạt anh xoay mòng mòng."
"Việc đó cũng có thể thông cảm được." Thẩm Lệ Thanh liếc qua: "Em nghe
nói anh ta là một người si tình."
Vương Hữu Lý: "…"
Chép báo cáo kết hôn của anh ta mà là si tình?
"Báo cáo kết hôn của người ta cũng không có chép, nghe nói là nghiêm túc viết cả buổi tối đấy."
Vương Hữu Lý còn có thể nói gì, anh ta chỉ có thể lén lút mắng lão Cố.
Anh ta nghĩ thầm: Lão Cố à lão Cố, cậu còn không bằng làm súc sinh đi, đừng làm người nữa!