Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 153 - Chương 153. Bánh Trứng Muối 2

Chương 153. Bánh trứng muối 2 Chương 153. Bánh trứng muối 2

"Anh ấy cũng đối xử với vợ rất tốt, nếu em cưới một người vợ xinh đẹp lại thông minh như thế, vậy chắc chắn em cũng cưng chiều thương yêu mỗi ngày, cái kiểu kia của anh ấy chính là đàn ông bình thường, em rất thích bác sĩ Triển, cô ấy biết rất nhiều, bác sĩ Triển là sinh viên đại học, trình độ văn hóa cao, tới từ Thượng Hải giống em, cô ấy còn không có làm giá gì…" Trái tim lơ lửng của Thẩm Lệ Thanh dần thả lỏng.

Trước đó ở trên đường, Thẩm Lệ Thanh quả thực hối hận rồi, nghĩ mình ngàn dặm xa xôi một thân một mình vì giấc mơ và tình yêu đi tới nơi này, luôn cảm thấy có chút cô đơn sợ hãi, hiện tại gặp Triển Ngải Bình, cô còn bình dị gần gũi như vậy, các cô ấy đến từ một nơi, sau này nhất định có thể có rất nhiều chuyện để nói.

Vương Hữu Lý nói: "Thằng Cố Thịnh súc —— tuy rằng con người Cố Thịnh không ra sao, nhưng cậu ta cưới được người vợ quả thật rất tốt, sau này em giao du với vợ cậu ta nhiều hơn, làm quen nhiều với bác sĩ dù sao cũng không sai."

"Ừ." Thẩm Lệ Thanh gật đầu: "Chờ thu xếp xong, em gọi điện thoại với Trần Viên."

Cô ấy phải nói cho Trần Viên, cuộc sống sau khi đi tới nơi này quả nhiên rất có hi vọng.

Ngày hôm sau, Thẩm Lệ Thanh liên lạc với Trần Viên, Trần Viên không thể chờ được nữa, hỏi ở trong điện thoại: "Tiểu Thẩm, cậu tới rồi, cảm giác thế nào?"

Giọng điệu của Trần Viên hết sức kích động, cô ta quả thật không nghĩ tới con nhỏ ngu si, kẻ ngu trong tất cả kẻ ngu - Thẩm Lệ Thanh này thật sự rời khỏi thành phố lớn như Thượng Hải, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi chim không thèm ị này. Những thanh niên trí thức Thượng Hải các cô muốn trở về thành phố đến sắp điên rồi, Thẩm Lệ Thanh lại bị cô ta làm cho dao động.

Trong lòng Trần Viên rất đắc ý, cô ta mang theo niềm chờ mong giấu kín, dựa vào cái gì cô ta phải bị ép xuống nông thôn, mà Thẩm Lệ Thanh lại có thể ở lại Thượng Hải, Thẩm Lệ Thanh nghe theo lời của bọn họ, còn ở trong thư ước ao cô ấy có thể nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ.

A phi, vậy mà lại yêu thích phong cảnh mỹ lệ này, nếu vậy thì tự mình tới xem một chút đi.

Biết Thẩm Lệ Thanh có giao du với một quan quân ở đây, Trần Viên giật dây cho hai người bọn họ ở bên nhau, còn giật dây Thẩm Lệ Thanh theo quân, giật dây Thẩm Lệ Thanh bảo chồng tương lai viết giấy cam đoan.

Thẩm Lệ Thanh thật sự quá ngây thơ, quá ngu ngốc.

Trần Viên rất hiểu đàn ông, cô ta nghĩ thầm giấy cam đoan đều là phí lời, cũng chỉ có kẻ đầu đất như Thẩm Lệ Thanh mới tin việc này.

Thẩm Lệ Thanh cô cứ chờ hối hận xui xẻo đi, tương lai kể khổ với cô ta, nói mình thảm cỡ nào, hối hận cỡ nào.

Đáng tiếc, ván đã đóng thuyền, kết hôn với quân nhân cũng không dễ ly hôn.

Hiện tại Thẩm Lệ Thanh đã đến đây, cô ấy hẳn đã bắt đầu hối hận rồi nhỉ?

"Trần Viên tớ tới đây rồi, tớ rất vui!! Thật đó, nơi này thật là đẹp! Các chị dâu trong nơi đóng quân đều cực kỳ tốt, cực kỳ chăm sóc tớ, chiến hữu của anh Vương đều là đồng chí tốt, cực kỳ thương vợ."

Trần Viên sửng sốt: "Cái, cái gì?"

Trần Viên ngớ ra không nghĩ tới Thẩm Lệ Thanh sẽ nói như thế ở trong điện thoại, cô ấy rất vui sướng?

"Cậu cảm thấy rất tốt?"

"Tốt lắm, tự tại hơn lúc ở Thượng Hải nhiều." Thẩm Lệ Thanh thở ra một hơi,

cảm thấy không khí nơi đây đều thanh mát, tự do mà thỏa thích, "Nơi này thật sự rất đẹp, cậu không biết đâu, vợ của chiến hữu lão Vương cũng có người vợ từ Thượng Hải tới, còn là sinh viên đại học, vẻ ngoài rất xinh đẹp."

Trần Viên: "… Cậu vừa tới, chớ mơ mộng hão huyền về mọi thứ."

Thẩm Lệ Thanh là đồ ngốc thật?

Cô ấy thật sự cảm thấy tới nơi này rất tốt?

Cô ấy thật sự tưởng rằng cô ấy gả cho đàn ông tốt? Trần Viên biết có vài gã đàn ông cực kỳ biết lừa gạt phụ nữ, đặc biệt là loại tự do yêu đương lại càng không đáng tin, trước khi kết hôn, viết đủ loại giấy cam đoan, sau khi kết hôn, cô chính là thiếu phụ có chồng luống tuổi, ai còn quan tâm tới cô.

Cuộc sống khốn khổ của Thẩm Lệ Thanh còn ở phía sau.

"Cậu đó, phải cẩn thận chuột, bọ, côn trùng, rắn rết ở đây." Chờ Thẩm Lệ Thanh gặp được sâu bọ, rắn độc ở đây còn không bị dọa chết khiếp, nếu đi lên núi, có khi tình cờ gặp heo rừng với con trăn.

Còn có sâu, rết, bò cạp…

Thẩm Lệ Thanh cười nói ở trong điện thoại: "Tớ biết tớ biết, bác sĩ Triển đều nói cho tớ biết."

Trần Viên: "…"

"Trần Viên, chúc mừng tớ đi, tớ sắp trải qua cuộc sống mà cậu miêu tả trong thư rồi, cuộc sống chăn nuôi điền viên của chúng ta." Trong giọng nói của Thẩm Lệ Thanh đều là chờ mong.

Trần Viên nghĩ thầm, điền viên cái mông cô.

"Cậu đó, hi vọng tháng sau cậu còn có thể nói ra lời này."

"Ừ, giờ tớ bận rồi, tớ phải học theo bác sĩ Triển, tớ phải dọn dẹp nhà cửa, tớ muốn trồng rau trồng hoa trong vườn, còn nuôi gà nuôi vịt, ngày mai tớ còn phải đi chọn gà con, đúng rồi, tớ còn có thể được chia một mảnh đất trồng rau nhỏ nữa…"

Trong lòng Trần Viên cười ha ha: "Cậu cố làm nhé."

Sẽ có một ngày cô hối hận cho coi.

"Chờ qua một hai tháng nữa, Thẩm Lệ Thanh, tớ đi thăm cậu."

"Được, Trần Viên, tớ đợi cậu tới nhà tớ chơi, đến lúc đó cho cậu xem mảnh vườn tớ chăm bón, nếm thử tay nghề của tớ."

"Được, một lời đã định." Trần Viên nghĩ thầm, đến lúc đó tôi xem cô khóc trước mặt tôi.

Thẩm Lệ Thanh cúp điện thoại, khắp toàn thân tràn ngập sự nhiệt tình, chờ mong cuộc sống gia đình thoải mái trong tương lai.

Bình Luận (0)
Comment