Lý Ngọc Hà nói: "Lỡ như là bốn đứa con trai thì sao?"
Ủy viên Trương: "Anh nào có cái số bốn thằng cu, nhất định là con gái, nếu là con gái thật, chúng ta phải cưng chìu thật nhiều."
Lý Ngọc Hà che mặt, "Em không còn mặt mũi gặp người, em không sống được nữa! Sau này em còn gặp bác sĩ Triển thế nào, em không sống nổi!"
Ủy viên Trương khuyên bảo chị ấy: "Em suy nghĩ chút đi, là con gái rất tốt, trước đây không phải em muốn có một đứa con gái sao?"
"Trai già sinh ngọc trai, tốt cái rắm."
"Đó cũng là ngọc trai, không phải sao?"
Gương mặt Lý Ngọc Hà bí xị, chị ấy đã không còn mặt mũi gặp Triển Ngải Bình, sau này nhìn thấy bác sĩ Triển, chị ấy dự định đi đường vòng, chị ấy không có mặt mũi gặp người, chủ nhiệm Lý lòng như tro tàn.
Bởi vì cái miệng rộng của quân y Tôn, trước khi chủ nhiệm Lý chưa mang thai, chuyện Triển Ngải Bình "“chẩn đoán sai" đã bị rất nhiều người biết, hiện tại chủ nhiệm Lý đã "chẩn đoán xác thực", chuyện này lại thành chuyện để người người nói say sưa.
Dù cho Cố Thịnh bận rộn huấn luyện mỗi ngày cũng nghe nói tới chuyện này.
Ngày thường Triển Ngải Bình không nói những việc này với anh, dù sao cũng là "việc riêng tư của người bệnh", Cố Thịnh về đến nhà, không cần người nhắc, anh đã đi tắm trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, lại ôm vợ và con mình.
"Trước tiên hôn hai cái, vợ anh thật là thơm."
Hai đứa nhỏ nằm ở trong nôi, Cố Thịnh bắt lấy cơ hội ôm vợ, bận bịu cả ngày, mặc kệ chuyện khác có quan trọng đi nữa, hiện nay chuyện gấp gáp nhất vẫn là thân mật với vợ mình một phen.
Triển Ngải Bình cười đẩy mặt anh ra, nhưng không đẩy được con chó dính người này, không thể làm gì khác là cũng chủ động hôn cằm của anh, "Thật là, một người to bự như anh, vừa về tới đã tập kích em, em cảm thấy như bị con gấu chó tập kích vậy."
"Vừa ấm vừa nóng, da con gấu chó này thật dày."
Cố Thịnh sượt qua bên cổ cô: "Hồi trước còn nói anh là chó săn, giờ lại thành gấu chó rồi hả?"
"Đều là chó."
Triển Ngải Bình kề sát ở trên lồng ngực anh, hai vợ chồng bọn họ ôm nhau, trái lại hai đứa nhỏ bị bỏ qua một bên, may là hai đứa nhỏ ngủ say sưa, cô ngửi mùi sữa trên người mình một cái: "Đều là mùi sữa của trẻ con, anh còn nói em thơm."
"Ừ, mùi sữa ngọt mà."
"Anh lại lén nếm thử hả, sao mà biết ngọt?"
"Ngày nào vợ anh cũng thơm ngát, em còn có miệng vàng tay ngọc, em biết bên ngoài nói em thế nào không? Nói Triển Đại Bình Bình em, chỉ ai thì người đó mang thai."
"Đừng nói hưu nói vượn nữa." Triển Ngải Bình chống đầu lên trên người anh: "Nhất định là anh thêm mắm dặm muối."
"Chủ nhiệm Lý mang thai thật, gần đây chị ấy đều tránh em có lẽ là ngại gặp người, cũng tốt, tránh cho nghe chị ấy lải nhải, nói với em rằng chị ấy là người từng trải."
"Cũng không biết chị ấy nghĩ thế nào, chị ấy còn muốn bồi dưỡng em thành chủ nhiệm Hội Phụ nữ đời tiếp theo, chuyện này làm sao có thể? Em cũng không tốt tính như chị ấy? Em còn đi khuyên can hả? Không phải là em đi khuyên can, mà là em gia nhập với bọn họ…"
Cố Thịnh cười: "Biết tính tình em dữ dằn, được rồi Bình Bình, lúc em còn nhỏ dịu dàng hơn nhiều, như bây giờ rất tốt, anh thích lắm."
"Anh đó —— anh đó ——" Triển Ngải Bình ôm gương mặt tuấn tú của anh, nhớ tới chuyện của Lý Ngọc Hà, sắc mặt cô cũng lúc xanh lúc đỏ, Cố Thịnh vuốt khuôn mặt hơi nóng của cô: "Vợ, em làm sao vậy?"
Triển Ngải Bình rồi như tơ vò: "Em hi vọng anh cũng chú ý một chút."
"Sau này chúng ta cẩn thận tránh thai." Cố Thịnh bảo đảm.
"Ngược lại cũng không phải chuyện này." Triển Ngải Bình tê cả da đầu, nghĩ tới 70, 80 tuổi mà có "ngoại thương", vậy thì rất mất mặt.
"Vậy là chuyện gì?"
Triển Ngải Bình đỏ mặt nói: "Dù sao anh cứ chú ý một chút."
Cô ôm đầu Cố Thịnh, xoa tóc của anh, tóc anh không dài, sờ vào đâm tay, Cố Thịnh giữ mặt cô cọ trán cô, nhìn chăm chú vào con mắt của cô: "Mặt của anh có phải là rất tuấn tú không?"
"Anh biết nữ binh các em đều thích anh như vậy, lúc đi học có rất nhiều người nhìn trộm anh."
"Dù sao không phải em." Triển Ngải Bình thoải mái nhìn anh: "Lần nào em cũng hào phóng nhìn anh, chưa bao giờ nhìn trộm anh."
"Trái lại nam binh rất thích nhìn trộm em."
Cố Thịnh cười: "Em dọa ai đó? Ngoại trừ anh, còn có nam binh nào nhìn trộm em, rõ ràng là nữ y tá thích nhìn trộm em."
Triển Ngải Bình đắc ý nói: "Vậy anh coi thường em quá rồi, rất nhiều nam quân y yêu thích em đó."
"Sau này tuyệt đối đừng để anh biết, đánh đổ hũ giấm năm xưa của anh."
"Nên nhớ bây giờ em là mẹ của hai đứa bé, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt."