"Đóng phim điện ảnh đóng phim truyền hình cái gì, em là bị không trâu bắt chó đi cày." Triển Minh Chiêu ở một đầu điện thoại khác buồn bực.
Cậu chỉ tùy tiện diễn một vở mà các cô ấy cứ nói cậu có thiên phú dị bẩm.
"Luyện tập chăm chỉ, chờ lúc em diễn, chị dẫn cháu ngoại của em đến xem, còn chụp ảnh cho em."
Triển Minh Chiêu: "…"
Buổi biểu diễn của Triển Minh Chiêu còn phải qua một quãng thời gian nữa, trước tết Triển Ngải Bình phải về bệnh viện đi làm báo cáo, cô nghỉ hộ sản, hai tháng không đi làm, một buổi sáng nọ, Thẩm Lệ Thanh đi với cô, ngồi cùng xe còn có Tần Lan Phương, hai người đều là thai phụ, giờ vẫn chưa lộ rõ bụng.
Thẩm Lệ Thanh ôm một đứa bé giúp cô, "Ba người chúng ta mang theo hai đứa bé ngồi chung với nhau, đừng thấy là năm người, trên thực tế có tới tám người, lợi hại không?"
Tần Lan Phương cười, cô ấy ở bên cạnh nhìn đứa nhỏ, không dám ôm, cô ấy bước đi khập khễnh, mặc dù chỉ là hơi lảo đảo, nhưng cũng không dám ôm đứa nhỏ đi, chỉ sợ làm ngã đứa nhỏ.
"Chờ sau này chị phải quấn con vào trước ngực mới được."
Triển Ngải Bình nói: "Không phải có xe đẩy trẻ em à."
Triển Ngải Bình mang theo xe đẩy trẻ em, hai đứa bé nằm vừa vặn, Thẩm Lệ Thanh dõi theo hai đứa, càng nhìn càng thích: "Đứa nhỏ nhà cô rất khiến người khác yêu thích, Bình Bình, anh Vương cũng bảo tôi học tập cô nhiều hơn, sau này tôi cũng phải trông hai đứa nhỏ."
"Tôi thấy cũng không khó chăm."
Triển Ngải Bình nói: "Chờ đứa nhỏ biết bò sẽ rất khó, cô nhìn chúng nó bây giờ chưa lật người được thì còn có thể làm ra chuyện xấu gì?"
"Cũng đúng." Thẩm Lệ Thanh gật đầu, nghĩ đến sau này có hai đứa nhóc đi theo sau đã thấy hơi đau đầu.
"Hai đứa nhà tôi cũng không biết giống ai, Bình Bình, hai nhóc nhà cô đều được nuôi rất tốt, dù giống cô hay giống tham mưu trưởng Cố đều đẹp."
Tần Lan Phương thở dài một hơi, yên lặng nói: "Nhà chị thì thảm rồi."
Thẩm Lệ Thanh: "Đoàn trưởng Khương nhà chị rất anh chính mà."
Tần Lan Phương: "Chị chỉ sợ con gái giống cha."
Thẩm Lệ Thanh: "…"
Triển Ngải Bình: "Đứa bé còn chưa sinh ra, chị lo lắng cái gì? Cũng đừng lo, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của trẻ nhỏ."
Ba người các cô đến bệnh viện Nham Tâm, bây giờ còn sớm, vợ Châu Trung Hoa, cũng chính là Mạnh Tiểu Vân nhìn thấy Triển Ngải Bình thì hết sức vui vẻ, "Bác sĩ Triển, đã lâu không gặp, hai đứa bé đều đã ra đời, tôi xem một chút, ôi quá xinh xắn rồi, giống như em bé trong tranh tết vậy."
"Ôm thêm con cá chép nữa thì chính là một em bé may mắn."
Triển Ngải Bình cười giới thiệu với bà ấy: "Đây là đứa lớn nhất Hựu Hựu, đây là con gái Viên Viên."
"Thật sao? Anh trai trông thật khỏe mạnh, Viên Viên giống cha con bé nhỉ?"
Triển Ngải Bình bất ngờ: "Chị cũng nhìn ra giống cha con bé à?"
"Giống chứ, sau này con gái nhỏ nhà hai người nhất định là một đại mỹ nhân, có cha mẹ xinh đẹp như hai người mà."
Hai tháng không đến, tòa nhà nội trú và phòng mổ đã xây xong, phòng mổ vẫn chưa đưa vào sử dụng, phải chờ sau khi qua hết năm, bệnh viện huyện sẽ phái người xuống chỉ đạo, mấy người như Tần Diễm Phương và bác sĩ Triệu Kinh đã dời vào tầng ba tòa nhà nội trú rồi.
Triển Ngải Bình mở nhà mình ra cho thông gió, cũng không vội quét tước, khoảng thời gian này, Tần Lan Phương đến quét dọn giúp cô mấy lần, không có quá nhiều tro bụi, chỉ là đã một khoảng thời gian không có người ở nên hơi nặng nề một chút.
"Bác sĩ Triển đến rồi, mau tới đây, mau nhìn nhà mới của tôi này, có thể coi như là ở trên nhà lầu rồi." Tần Diễm Phương nhìn thấy Triển Ngải Bình thì cực kỳ vui sướng, cô ấy trêu chọc hai anh em Hựu Hựu, dẫn Triển Ngải Bình xem nhà mới.
Triển Ngải Bình nhờ Tần Lan Phương trông con giúp, đi xem tòa nhà nội trú với Tần Diễm Phương, Tần Diễm Phương leo lên trên: "Viện trưởng của chúng ta cũng thật là, để bác sĩ chúng ta ở lầu ba, sao không phải lầu một chứ, tôi chẳng muốn leo cầu thang."
Triển Ngải Bình cười nói: "Nếu để cho mọi người ở lầu một thì cô thảm rồi, mỗi ngày bệnh nhân đi ngang qua nhà cô, thấy cô hết ăn rồi uống, làm sâu lười trong nhà."
"Cũng đúng, lầu ba yên tĩnh, chỉ là leo lầu mệt, lầu một là văn phòng, lầu hai là phòng bệnh, ầy, lầu ba, bác sĩ Triệu và Chu Huệ, Lan Lan đều dời vào rồi."
"Bác sĩ Triệu ở kế nhà tôi, gần đây cậu ta luôn sầu lo."
Triển Ngải Bình nói: "Lại có người uống thuốc trừ sâu trúng độc hả?"
"Những nguyên nhân trúng độc luôn vô cùng độc lạ." Tần Diễm Phương cười nói: "Ngày hôm qua cậu ta bận rộn đến hơn nửa đêm, có một người ăn gà trúng độc, đang nằm viện ở lầu hai."