Khóe miệng Triển Ngải Bình co rút: "Ăn gà trúng độc?"
"Đúng vậy, gà ăn trúng hạt giống có thuốc trừ sâu, gà trúng độc, người kia lại không nỡ vứt gà, làm gà ăn nên cũng trúng độc."
Triển Ngải Bình: "… Là gà mái?"
"Đúng vậy, nghe nói là gà mái nuôi đến mấy năm."
"Muốn ăn không muốn sống."
"Đúng vậy, giống như bác sĩ Triệu, muốn ăn không muốn sống, cũng khó trách ngày nào cậu ta cũng lao tâm lao lực chữa cho những người muốn ăn mà liều mạng này."
Lên lầu ba, Tần Diễm Phương mở cửa nhà mình ra, "Bình Bình, cô vào xem một chút đi, nhà cũng không lớn, nhưng có nhà vệ sinh, có thể xả nước, kéo sợi dây một cái là có thể xả nước, sau này cô muốn đi vệ sinh có thể đến nhà tôi."
Triển Ngải Bình cười: "Phòng bệnh ở lầu hai không phải cũng có sao?"
"Ừ, đúng vậy ha." Tần Diễm Phương cười hì hì nói: "Rất mới lạ, lúc trước chắc chắn cô từng thấy, có điều người nhà quê chưa từng thấy, chỉ sợ sau này có người vì trải nghiệm xả nước bồn cầu, cố ý đến nằm viện."
"Không có ai nhàm chán như vậy đâu, bị bệnh không cần tiền à?"
Triển Ngải Bình vào nhà, trong phòng quả thực rất nhỏ, cũng chỉ có mười mấy hai mươi mét vuông, chỉ có thể để được hai cái giường bệnh, thớt và lò đun phải đặt trên hành lang, nồi chén muôi thau của Tần Lan Phương đều bày ở cửa nhà.
"Vẫn còn phòng trống, bác sĩ Triển nếu như cô muốn xin,\ cũng có thể xin một căn."
"Tôi không xin đâu, mang theo hai đứa nhỏ leo lên leo xuống, chẳng lẽ tôi không ngại mệt?"
Tham quan căn nhà đơn giản, hai người đi xuống lầu, lúc này vào sáng sớm, trong bệnh viện lại có bệnh nhân, hai chàng thanh niên đạp một chiếc xe đạp tới, hai người một cao một thấp, người cao đạp xe đạp, người thấp ôm eo của cậu ta.
"Ai u ai u ai u, đến rồi đến rồi." Chàng trai thấp xuống xe trước.
Người cao đẩy xe vào trong góc, đậu xe gọn vào.
Triển Ngải Bình thấy dáng vẻ hai người họ, đoán hai người bọn họ đã từng đi lính, "Hai cậu cũng mới vừa xuất ngũ chuyển nghề à?"
"Đúng vậy." Chàng trai thấp lên tiếng trả lời, đầu của cậu ta nghiêng về sau, Triển Ngải Bình vừa nhìn thấy cậu ta, lập tức biết khớp xương cậu ta sai vị trí, nhất định là đến bó xương.
Hình ảnh này có hơi khiến người ta mắc cười, nhưng bác sĩ đã thấy rất nhiều thành quen, bọn họ bình thường sẽ không cười.
Chàng trai cao nghiêm mặt, bị một người đàn ông ngoẹo cổ ôm eo đạp xe đạp, cậu ta cũng không cười, "Bác sĩ Châu có ở đây không?"
"Bác sĩ Châu không ở đây, tới bó xương à? Tôi làm là được."
"Cô?" Chàng trai vóc dáng thấp bé xoay một vòng mới nhìn rõ Triển Ngải Bình, "Cô là… Cô là bác sĩ mới tới của bệnh viện?"
"Không phải, tôi đến rất lâu rồi, trước đó nghỉ hộ sản, là nữ quân y xuất ngũ."
"Thật sao?" Người thấp vô cùng ngạc nhiên: "Chúng tôi là công an đặc phái viên mới tới."
Bọn họ xuất ngũ chuyển nghề làm công an, là công an đặc phái viên, bây giờ thị trấn vẫn chưa có đồn công an, một thị trấn cũng chỉ hai có công an đặc phái viên, quản lý trị an của thị trấn.
"Công an đặc phái viên?" Triển Ngải Bình nghĩ thầm hóa ra là công an nhân dân à, "Công việc này khá tốt."
Chàng trai thấp tên là Trần Nhất Minh, cậu ta cười khổ nói: "Nào có tốt đâu, còn phải đi công ty lương thực, xếp không tới."
Thời đại này công an cũng chẳng hề được ngưỡng mộ, bởi vì trị an xã hội quá tốt rồi, công an ở thị trấn cơ bản không lưu động, khắp nơi cần thư giới thiệu, phóng hỏa trộm cắp cướp giật đều không có, nếu như xảy ra chuyện lớn thì có dân binh khác lo, những công an đặc phái viên bọn họ không có việc gì làm, không được coi trọng, cũng chỉ mỗi ngày đạp xe đạp, cầm cây kèn đồng nhỏ, dò xét ở trên đường nhỏ trong đồng ruộng.
Công ty lương thực thì khác, công ty lương thực thu lương thực, nhiều lợi ích.
Triển Ngải Bình nghĩ thầm bây giờ công ty lương thực ổn nhưng sau này chưa chắc đã tốt, tương lai công an được ngưỡng mộ, tác dụng của công ty lương thực rất nhỏ.
"Sáng sớm đã bị trật à? Công việc của các cậu cũng thật cực khổ."
Trần Nhất Minh đang muốn nói chuyện, chàng trai cao to bên cạnh đã nói trước: "Buổi sáng cậu ta đi vệ sinh, xoay người lấy giấy làm sái cổ."
Triển Ngải Bình: "…"
Bệnh viện thị trấn của các cô không nhận bệnh nặng, những công an này cũng không gặp phải việc lớn gì.
Trần Nhất Minh thẹn quá thành giận: "Châu Hùng, cậu nói linh tinh gì vậy, cậu đang bịa đặt vớ vẩn."
Sắc mặt Châu Hùng trầm ổn: "Đối mặt với bác sĩ thì không thể nói dối."
"Đúng, vị đồng chí này nói không sai."
Trần Nhất Minh đỏ mặt: "Bác sĩ Châu đâu?"
"Tôi chỉnh lại cho cậu, cậu ngồi xuống đi."
Trần Nhất Minh do dự: "Cô? Cô cũng chữa xương à?"
Triển Ngải Bình bảo cậu ta ngồi xuống, năm, sáu giây đã chỉnh lại đầu cho cậu ta, Trần Nhất Minh nặn cổ mình: "Được rồi hả? Bác sĩ, cô có lực tay rất mạnh."
Triển Ngải Bình nói: "Sau này còn bị thương có thể tới tìm bác sĩ Triển tôi."