Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 392 - Chương 392. Đoàn Tụ 4

Chương 392. Đoàn tụ 4 Chương 392. Đoàn tụ 4

Anh ba Cố âm thầm cười hai tiếng: "Lão ngũ và lão đại nhà họ Triển, hai đứa này chắc chắn sắp gặp báo ứng."

Anh ba Cố biểu thị mình từ nhỏ đã bị hại.

Bây giờ hai tiểu ác ma đã trở thành đại ác ma, đại ác ma lại sinh ra hai tiểu ác ma, đây không phải là phong thủy luân chuyển, ác nhân luôn bị ác nhân hại.

Hai người họ chụm lại kết hôn, lại sinh ra hai đứa con tiểu ác ma, em trai ơi em trai, em cứ đợi sống khổ đi.

...

Lúc cha mẹ dẫn em gái đi đón bọn trẻ, anh ba Cố đã mô phỏng vô hạn cuộc sống bi thảm của hai vợ chồng Cố Thịnh ở trong đầu.

Ở trong ấn tượng của anh ấy, hai vợ chồng thằng năm bình thường chắc chắn cãi nhau không ngừng, giọng trẻ con lớn, ngày ngày khóc quấy, giống như mèo hoang giữa đêm, khóc lên dọa người.

Anh ba Cố nghe trộm nửa ngày, nghi hoặc: "Sao không nghe thấy tiếng con nít?"

Anh ấy nhảy bật dậy, thực sự không nhịn được đẩy cửa đi xem bên ngoài: "Các người đón thằng năm về rồi? Sao còn không vào..."

Anh ba Cố nhìn rõ Triển Ngải Bình bên ngoài, anh ấy ngơ người, đây là Triển Ngải Bình.

Triển Ngải Bình cười chào hỏi anh: "Anh ba."

Anh ba cố giật giật khóe miệng: "Em gọi anh là anh ba, sao anh cứ cảm thấy không đúng lắm nhỉ? giống như con chồn chúc tết gà."

Đại tiểu thư nhà họ Triển này trở nên xinh đẹp rồi, trắng hơn, nhưng vẫn không thể coi thường đại ma quỷ này, dù sao thì đây cũng là người đưa em út vào phòng cấp cứu.

Người xấu xa bức em trai của anh ấy thức đêm học bài.

Khi đó anh ba Cố cứ bị Tần Anh mắng, nói anh ấy học dở hơn em út, nói anh tự giác đọc sách, trước giờ không cần người khác quản giáo.

Anh ba Cố: "..."

Anh ấy sắp bị chọc tức chết rồi.

Cố Thịnh lịch sự nói: "Anh ba, cô ấy là vợ em."

Anh ba Cố: "Đôi chồn các người chúc tết anh."

Triển Ngải Bình: "..."

Cô nhíu mày trào phúng nói: "Đã là người lớn rồi, đừng có thận trọng như thế, thật không phóng khoáng."

Anh ba Cố: "!"

"Thằng năm, em mau quản vợ em."

Cố Thịnh: "Em đâu quản được cô ấy, bây giờ em bị cô ấy xử lý tới ngoan ngoãn rồi."

Anh ba Cố trợn tròn mắt, anh ấy thật không ngờ Cố Thịnh "bất hảo" triệt để như vậy, trước kia anh ba Cố còn tưởng Cố Thịnh thông đồng với Triển Ngải Bình, bảo Triển Ngải Bình cúi đầu làm nhỏ, không ngờ kết quả lại...

Anh ba Cố thực sự bái phục: "Em vì cưới một cô vợ xinh đẹp, em, em thực sự rất mạnh mẽ."

Cố Thịnh bình tĩnh cười.

Anh ba Cố nhìn Triển Ngải Bình: "Đại tiểu thư nhà họ Triển, thực sự trở nên xinh đẹp rồi."

Triển Ngải Bình vô cùng tự tin: "Từ nhỏ em đã xinh đẹp như vậy rồi."

Anh ba Cố chậc chậc một tiếng: "Mặt dày vô sỉ."

Cố Thịnh phụ họa: "Là mắt của con không được tốt."

Anh ba Cố gãi cổ: "Sớm biết Bình Bình em xinh đẹp như vậy, đâu tới lượt em làm em dâu của anh, em đã sớm làm chị dâu của thằng năm rồi."

Cố Thịnh xắn tay áo lên: "Huynh đệ thê bất khả khi, anh ba, chúng ta nói chuyện riêng đi."

Anh ba Cố cười nói: "Ai muốn nói chuyện riêng với một người đàn ông như em chứ, con trai con gái của em đâu, móc ra để anh xem thử."

Cố Tương Nghi than thở: "Cha chúng ta ôm ra ngoài khoe khoang rồi, em cũng muốn bế cháu trai và cháu gái của em, chúng rất ngoan."

Anh ba Cố lạnh mắt bàng quan, thầm nghĩ rất 'ngoan'? "Ngoan" ác nhỉ.

Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn bế bọn trẻ về, Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên nhìn thấy mẹ liền kích động, chúng vươn tay ra, rời khỏi lâu rồi, muốn về lòng mẹ sạc điện.

Chúng đã quen cuộc sống như vậy rồi, cùng mẹ đi làm, nhưng thi thoảng mẹ sẽ tới bế chúng, nói chuyện với chúng, chơi cùng chúng.

"Mẹ..."

Giọng nói non nớt của bọn trẻ rất hay, nói chuyện cũng bi bô, Triển Ngải Bình cười đi đón hai đứa.

Cố Trạch Ngạn yên tâm giao cháu trai cháu gái cho mẹ chúng: "Vẫn là thích mẹ, dính mẹ nhỉ."

Cố Thịnh nói: "Con trai con gái của con cũng thích con."

Cố Trạch Ngạn ghét bỏ nói: "Con chỉ là thuận tiện."

"Mẹ..." Tiểu Thang Viên dính lấy đòi mẹ.

Triển Ngải Bình bế cô bé vào lòng, xoay người nhìn anh ba Cố: "Ngoan, gọi bác ba."

Tiểu Thang Viên giống như con gà mổ thóc từng chút một: "Bác ba?"

Giọng nói của cô bé vừa non nớt vừa hôi sữa, nghe giống như ba bánh bao.

Anh ba Cố ngẩn người vào lúc nhìn thấy Tiểu Thang Viên, phản ứng đầu tiên trong đầu anh ấy là bé gái nhỏ này rất giống thằng năm… Đm, cô bé này đáng yêu quá.

"Anh, anh đã là bác ba rồi, đúng là thời gian không tha ai." Anh ba Cố cũng không ngờ trong nhà họ lại là thằng năm làm cha trước, nói ra cũng mất mặt.

Anh ba Cố nói với Cố Thịnh: "Chúc mừng em, thằng năm, làm cha rồi."

Cố Thịnh tươi cười phụ họa nói: "Cảm ơn."

Bình Luận (0)
Comment