Anh ba Cố: "Con gái của em đáng yêu hơn em."
Tuy đều giống như một khuôn đúc ra, nhưng bé gái mềm mại này khiến người ta thích hơn tiểu tử thối Cố Thịnh.
"Anh có thể bế con bé không?" Anh ba Cố cũng không ngưỡng mộ cái gì, anh ấy chỉ ngưỡng mộ con gái nhỏ của em trai.
Triển Ngải Bình đổi tư thế bế con gái, cô nhẹ giọng hỏi con gái: "Bác ba bế được không?"
Tiểu Thang Viên nghiêng đầu gật gật.
Dù sao thì ở bệnh viện, cô bé cũng luôn bị người ta giành bế, bạn nhỏ Thang Viên đã sớm quen rồi.
Đám người lớn ngốc nghếch này, chỉ cần cho một cái ôm là kích động.
Cho dù không hiểu ý tứ của người lớn nhưng phản ứng có điều kiện khiến Tiểu Thang Viên rất dễ chấp nhận được người khác ôm, cho dù cô bé là con nít, cũng có thể biết được cảm nhận được người bế cô bé thích cô bé.
Vui!
Triển Ngải Bình dạy anh ba Cố làm sao bế con nít, anh ba Cố không ngờ mình thật sự có thể bế con nít. Anh ấy vừa kích động vừa cẩn thận, ở trên tàu chiến làm sao có thể bế được đứa nhóc đáng yêu như vậy.
Tay nhỏ chân nhỏ, mềm mại, da dẻ trắng trẻo giống như cục bột, một đôi mắt xinh đẹp đen láy như bảo thạch, cô bé nhìn bạn không chớp mắt như vậy, có thể nhìn tan trái tim của người ta.
Đm, sao thằng năm có thể có đứa con gái đáng yêu như vậy.
Anh ba Cố bế cháu gái nhỏ không nỡ rời tay, cục gạo nếp nhỏ như vậy khiến anh ấy muốn trộm về.
Thật sự vừa mềm vừa thơm.
"Gọi thêm vài tiếng bác ba nữa." Anh ba Cố bế Tiểu Thang Viên, giọng của anh ấy dịu đi, giọng nói vừa dịu dàng vừa sến ngậy đó khiến Cố Tương Nghi không nhịn được rùng mình.
Tiểu Thang Viên trước giờ rất nể mặt: "Bác ba."
"Gọi thêm mấy tiếng, sau này bác ba tặng cho con rất nhiều rất nhiều thứ..."
...
Cố Trạch Ngạn cũng bị con trai thứ ba của mình làm buồn nôn, ông ấy quay đầu không nhìn nữa, tùy tiện nói với Cố Thịnh: "Mẹ con đã mua không ít thịt và rau, tối nay con nấu cơm đi, nấu một bữa cơm đoàn viên."
Cố Thịnh: "?"
"Lão Cố, cha hồ đồ rồi nhỉ?" Đâu có con trai ruột nào vừa về nhà đã bắt nó nấu cơm.
Nói thế nào anh cũng là khách phương xa tới.
Cố Thịnh cười lạnh: "Con trai ruột của cha dẫn vợ dẫn cháu về, cha không chuẩn bị một bàn rượu ngon thịt ngon, cha còn bảo con làm đầu bếp?"
Cố Trạch Ngạn nói: "Đây không phải là đã chuẩn bị rượu ngon thịt ngon rồi sao, chỉ cần con động đậy cái tay mạnh mẽ có lực của con nữa, vậy chẳng phải chính là cơm ngon rồi sao."
"Anh con không tin con biết nấu cơm, cho nó mở mang tầm mắt, đi mau đi, đừng để cháu trai cháu gái của cha đói."
Cố Thịnh: "Không nấu."
Cố Tương Nghi nói với Triển Ngải Bình: "Chị dâu, chị đi khuyên anh nhỏ của em đi."
Triển Ngải Bình đi tới, vỗ vai của Cố Thịnh: "Em đi cùng anh, em nấu cơm là được rồi."
"Anh làm trợ thủ cho em."
Triển Ngải Bình đã rất lâu không nấu cơm rồi, bây giờ cô đột nhiên bùng lên nhiệt tình nấu ăn, đối với cô mà nói, nấu cho người khác ăn rất có cảm giác thành tựu.
Khó khăn lắm mới tới nhà cha mẹ chồng một chuyến, chính là lúc cô thể hiện tay nghề.
Triển Ngải bình nói xong lời này, Cố Thịnh còn chưa phản ứng, Cố Trạch Ngạn và Cố Tương Nghi đã có phản ứng: "Bình Bình Bình Bình, lần đầu tiên con tới nhà chồng, sao có thể để con nấu cơm chứ, con mau ngồi xuống đi, nào, ngồi xuống."
Họ không mong Triển Ngải Bình manh động.
Triển Ngải Bình nóng vội: "Hôm nay con sẽ nấu cơm cho mọi người xem."
"Đừng đừng đừng, đâu thể khiến chị dâu mệt, chị dâu, chúng ta cùng chơi với Oa Bao Nhục đi."
"Cháu trai cháu gái của cha đâu thể rời xa mẹ được..."
Triển Ngải Bình bị họ ấn xuống sô pha, cô thật sự rất tức giận, dựa vào cái gì không cho cô vào nhà bếp.
Cố Thịnh bật cười: "Các người thả vợ con ra, con đi nấu cơm, vợ làm trợ thủ cho con."
Cố Tương Nghi vui mừng: "Đâu thể để chị dâu mệt, để em!"
Triển Ngải Bình: "Cố Thịnh, anh còn không tới cứu em."
Cố Thịnh đi tới cứu Triển Bình Bình từ trong vòng vây của họ ra: "Các người đừng ức hiếp vợ con."
"Đây là người vợ con vất vả gian truân cưới về."
"Đêm nay cho các người mở mang tầm mắt, đều hưởng ké phúc của vợ con."
Triển Ngải Bình nói: "Phúc với không phúc cái gì, anh làm trợ thủ cho em."
"Đừng giãy giụa, vợ à."
Hai vợ chồng Cố Thịnh vào bếp nấu cơm, mọi người bên ngoài nắm bắt cơ hội chơi với bọn trẻ, không thể thường thấy cháu trai và cháu gái, nhà họ Cố họ rất lâu không có con nít rồi.
Anh ba Cố bá chiếm Tiểu Thang Viên không buông: "Viên Viên thích bác ba chúng ta có phải không? Các người đừng ngăn cản, dọa tới Viên Viên của chúng ta."
"Ai dám dọa tới cháu gái của con, vậy thì phải chịu trách nhiệm."