Giao thông vào thời đại sáu mươi, bảy mươi còn chưa phát triển, thậm chí từ trong thôn đi tới huyện, đối với thôn dân bình thường mà nói đã là một lần "lặn lội đường xa", đặc biệt là vùng núi phía nam, đừng thấy trên bản đồ thẳng tắp ngắn ngủi, trên thực tế phải "vượt núi băng đèo" .
Ở bên ngoài làm lính càng ít ngày nghỉ, vị trí ăn tết thăm người thân cũng phải cướp giật, bình thường là thay phiên, lại thêm Triển Ngải Bình mang thai mới vừa sinh con, hai người bọn họ không tiện dẫn đứa nhỏ lặn lội đường xa.
Anh cả Cố nói: "Ban đầu anh cũng không định cho nó tham gia quân đội."
Anh cả Cố hi vọng em trai nhỏ giống mình, người trong nhà tham gia quân đội đã đủ nhiều rồi.
"Thằng năm, nếu em muốn chuyển nghề thì cứ đến chỗ anh."
Cố Thịnh: "Em không muốn chuyển nghề."
Triển Ngải Bình: "…"
Ý nghĩ khống chế của anh cả Cố quá mạnh.
Tuy rằng Cố Thịnh thường xuyên viết thư cho anh cả, nhưng anh thực sự không muốn trò chuyện với anh cả, càng không muốn gặp mặt.
"Hiện tại hai em kết hôn sinh con, Bình Bình em phải hiền lành chút, quán xuyến nhà cửa giúp nó…" Anh cả Cố rất không vừa ý người em dâu Triển Ngải Bình này, anh ấy hi vọng em trai có thể tìm một người vợ hiền lành chăm sóc trong nhà, tốt nhất là cô giáo, vừa dịu dàng vừa có thể dạy dỗ con cái.
…
"Lúc trước giới thiệu một cô giáo cho em, em lại không muốn."
Triển Ngải Bình không hề có chút thiện cảm đối với anh cả Cố, người anh cả này quả thực còn giống cha chồng hơn Cố Trạch Ngạn, còn là kiểu cha mẹ chồng cổ hủ.
Triển Ngải Bình nói: "Em cũng muốn tìm thầy giáo kết hôn, nếu như anh ấy dạy con cái không tốt, em còn có thể mắng anh ấy, ghét bỏ anh ấy, anh làm thầy giáo mà anh lại không dạy con mình cho tốt?"
"Ngay cả con của mình cũng dạy không tốt? Anh còn muốn đi dạy con cái của người khác sao?"
Anh cả Cố trừng mắt nhìn cô, nghĩ thầm người phụ nữ quá phản nghịch, quả thực là coi trời bằng vung.
"Cố Thịnh, em quản vợ em đi."
Anh cả Cố khó có thể tưởng tượng nổi hai vợ chồng này ở nhà sống với thế nào, em trai là một người đàn ông, vợ em ấy không thể hầu hạ em ấy thật tốt à? Còn để mặc vợ mình ức hiếp trên đầu anh.
Vậy mà còn dám cãi lại người anh cả này?
Nếu như em trai không thể dạy, người anh cả này nhất định phải tự mình dạy dỗ.
*
Ăn cơm xong, giờ giấc còn sớm, cả nhà ngồi chung với nhau trò chuyện, Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đều gần gũi mẹ, Oa Bao Nhục cầm quyển sách kể chuyện một cách nề nếp.
"Bình Bình, con lại có à?"
Triển Ngải Bình gật đầu, cô mang thai đứa thứ ba, cũng không lớn tiếng nói oang oang ra, chỉ có hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn biết được trong nhà lại sắp có thêm một đứa cháu, hưng phấn không thôi, "Hơi người của gia đình chúng ta ngày càng thịnh vượng."
Tần Anh kinh ngạc nói: "Hựu Hựu nhỏ như vậy đã biết chữ rồi hả?"
Triển Ngải Bình nói: "Biết vài chữ, nhưng không biết viết ạ."
Đứa con cả thông minh sớm, Triển Ngải Bình cũng không quá dồn ép cậu nhóc, cũng không trói buộc cậu nhóc, để cậu nhóc thích làm gì thì làm cái đó, dạy cậu nhóc ghép vần, đưa từ điển cho cậu nhóc, cậu nhóc còn nhỏ tuổi, bàn tay còn không to bằng cuốn từ điển nhưng đã bắt đầu lật từ điển một cách say sưa ngon lành, gặp phải chữ không biết sẽ tự mình tra, cũng không biết có thể nhận biết được mấy chữ.
Cố Trạch Ngạn đắc ý nói: "Cháu trai lớn của cha còn là một thiên tài à?"
"Hai vợ chồng các con phải đào tạo thằng bé thật tốt đấy."
Anh cả Cố gọi Cố Thịnh vào trong phòng, nói vài câu quan tâm anh rồi nói thẳng: "Cô vợ này em phải quản thật chặt, nếu cứ tiếp tục như thế, hai em sớm muộn cũng ly hôn thôi."
Cố Thịnh thu liễm ý cười bên môi, "Anh cả, trong miệng anh có thể phun ra vài câu hay ho không? Tình cảm của em với vợ vẫn rất tốt."
"Thật à? Hai em có thể tốt hơn chỗ nào? Sau khi kết hôn… Anh thấy tính tình của vợ em cũng chẳng thay đổi chút nào cả? Vẫn cứng rắn giống như tảng đá vậy."
Cố Thịnh nói: "Em chính là thích tính cách đó của cô ấy."
Anh cả Cố nói: "Chức vụ càng cao tính tình càng dễ nóng giận, bây giờ em còn có thể chịu được tính tình của cô ấy, sau này thì sao? Em đã lên làm đoàn trường, cũng coi như là một trong những sĩ quan cao cấp, người đè đầu em càng ngày càng ít, sau này người nhờ vả em càng ngày càng nhiều, người nghe em ra hiệu lệnh càng ngày càng đông, em còn có thể bảo đảm như vậy không? Em còn nguyện ý về đến nhà cúi đầu làm thiếp trước mặt vợ sao? Anh thấy rất nhiều…"
Qua nhiều năm như vậy, người thay vợ cũng không phải số ít, rất nhiều người đổi vợ hết một vòng rồi.
Cố Thịnh nhíu mày: "Anh không thấy cha chúng ta sao?"
Anh cả Cố: "…"
"Cha và mẹ chúng ta không giống nhau."
Cố Thịnh: "Tình cảm của em với vợ em lại càng không như thế, anh cả, anh bớt lo lắng đi, giải quyết tốt vấn đề cá nhân của chính anh."