"Cuộc sống độc thân cũng không dễ chịu nhỉ, người anh em trước đây chơi thân với anh, người ta lớn hơn anh ba tuổi, em nghe nói vợ con trai anh ta cũng mang thai rồi, người ta đã sắp làm ông nội rồi đó…"
Người khác kết hôn sớm cũng đã lên làm ông nội.
Anh cả Cố híp mắt nhìn anh: "Bây giờ nói về vấn đề của em."
Cố Thịnh nhìn anh cả Cố từ trên cao xuống, anh cao hơn anh cả Cố, "Anh cả, vấn đề của anh nghiêm trọng hơn."
"Nhìn từng người anh em bên cạnh kết hôn sinh con, cảm xúc trong lòng anh cũng không dễ chịu nhỉ? Không dễ chịu thì anh mau tìm vợ đi, nếu không thì em giới thiệu một người cho anh." Anh cả anh mới thật sự là càng thăng chức tính tình càng dễ nổi nóng, cho rằng người bên cạnh đều theo anh ấy, làm anh ấy vui lòng, không xem chuyện của người khác là chuyện đáng kể, Cố Thịnh nghĩ thầm phải giới thiệu một người vợ cá tính dữ dội cho anh cả Cố, để anh ấy trải nghiệm một chút, không phải ai cũng dính chiêu này.
Nét mặt già nua của anh cả Cố tối sầm lại, "Em giới thiệu đối tượng cho anh?"
Anh cả Cố cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ bị em trai ruột chọc tức chết, ngoại trừ thằng năm, còn có ai dám nói lời này ở trước mặt anh ấy?
Cố Thịnh nắm vai anh cả: "Anh cả, ở trong ngôi nhà này, trong tất cả anh em, em mới là người có kinh nghiệm nhất."
"Đến yêu đương mà anh cũng không yêu đương được mấy ngày, đừng ở đây chỉ trỏ em."
"Lúc trước đón cô gái kia về anh thật sự thích cô ấy sao? Chắc anh không chỉ cảm thấy cô ấy thích hợp đâu nhỉ?"
Anh cả Cố: "…"
"Thích hợp là quan trọng nhất."
Cố Thịnh nói: "Anh, những người phụ nữ bên cạnh anh nhiều nhất là những kẻ lấy lòng anh vì muốn gì được đó, nhiều hơn nữa là thuận theo anh, thì có nghĩa lý gì?"
Anh cả Cố nói: "Ít nhất sẽ không làm lỡ công việc của anh."
Cố Thịnh: "Anh chỉ muốn tìm một người kêu đến là đến, kêu đi là đi, vậy còn không bằng anh nuôi chim đi."
"Anh không thích cô gái kia, cô gái kia cũng không thích anh, cô ấy muốn gả vào nhà họ Cố, người minh mẫn đều có thể thấy, em không tin anh nhìn không ra."
"Hai người không có tình cảm thật sự."
Đối với chuyện này, Cố Thịnh cảm thấy hoang đường lại buồn cười, như anh cả anh, anh ấy chưa bao giờ động chân tình nhưng người ta luôn tưởng anh ấy là kẻ si tình.
Anh cả Cố: "Chỉ cần cô ấy có điều mình mong muốn."
"Cô ấy nhất định sẽ chịu sự khống chế của anh."
Con người Cố Nghiêu là như vậy, là người không muốn trao trái tim chân thành cho ai khác, cô gái mà anh ấy dẫn về nhà trước đó, anh ấy biết cô ấy có điểm yếu, biết trong lòng cô ấy mong muốn thứ gì, càng hiểu rõ cô ấy mưu đồ gì, Cố Nghiêu càng yên tâm.
Chỉ cần trong tay anh ấy nắm giữ vững chắc thứ mà cô ấy muốn, cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy mong muốn thì anh ấy có thể nắm chặt cô ấy ở trong tay.
Cố Nghiêu ghét nhất cảm giác mất khống chế, ghét bị người khác dao động cảm xúc.
Anh cả Cố nhìn về phía em trai nhỏ cả mình, chỉ tiếc mài sắt không thành thép: "Em cho rằng anh ngu như em sao?"
Cố Thịnh cười cười: "Là em cam tình nguyện bị cô ấy đùa bỡn ở trong lòng bàn tay."
Anh ôm ngực, rũ mắt cười yếu ớt, trong đầu không tự chủ hiện ra rất nhiều ký ức, ví dụ như trước hôn nhân, Triển Ngải Bình ở trước mặt anh giương nanh múa vuốt thăm dò, lại ví dụ như ngày nhận giấy chứng nhận, Cố Thịnh biết cô đang cố ý khống chế anh, anh vẫn vui vẻ chịu đựng, giặt quần áo quét tước vệ sinh giúp cô.
Tất cả cảm xúc đều sẽ bị từng hành động của cô ảnh hưởng, chập trùng lên xuống, sẽ có lúc khó chịu, nhưng có khi cũng sẽ rất vui sướng.
Anh cả Cố đau đầu: "Em đã là cha của ba đứa nhỏ rồi, đừng cả ngày yêu đương nhăng nhít."
Ở trên thế giới này, người giỏi khiến cảm xúc của anh chập trùng nhất là Cố Thịnh.
Cố Thịnh huýt sáo: "Em cũng không biện hộ cho chuyện yêu đương, là anh tự nói trước."
"Hai người đừng diễn ở nhà cha mẹ, chờ sang năm em dâu sinh rồi, anh tự mình đến nhà các em xem thử, ngược lại anh muốn tận mắt nhìn hai em có thể sống như thế nào."
"Em nhìn thử em xem, còn có đoàn trưởng nào giống như em không cơ chứ?"
Cố Thịnh ôm ngực, nghĩ thầm đoàn trưởng La nhà kế bên tuyệt đối đừng dọn nhà, phải để anh cả anh mở mang tầm mắt mới được.
Anh trở về nhiều lắm là kích thích đoàn trưởng La một chút, để anh ta làm một người chồng tốt.
"Anh, bây giờ là em có vợ yêu em, có hai đứa con ngoan ngoãn, anh đấy, không có gì cả, đừng bận tâm nhiều như vậy, để cha mẹ chúng ta lo lắng."
Anh cả Cố cười gằn: "Vợ của em yêu em? Thế mà anh lại không nhìn ra đấy, anh chỉ nhìn ra em mê muội cả đầu óc."
"Anh không nhìn ra là do anh mù đấy."