Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 603 - Chương 603. Người Ra Đề 3

Chương 603. Người ra đề 3 Chương 603. Người ra đề 3

Đồng chí Tiểu Triển mặt tối sầm lại: "Nghe dì, tất cả mọi người đều tự mình làm."

"Mỗi người tự làm bài của mỗi người, không cho phép bài nhau, Viên Viên, Lục Trình, hai con phải làm nhiều bài hơn người khác."

Triển Ngải Bình cầm ghế đến canh mấy người bọn chúng làm bài tập.

Oa Bao Nhục lặng lẽ nói: "Mẹ, con trông em gái Tiểu Miên Hoa giúp mẹ."

Triển Ngải Bình nói: "Con đi xem em gái đi, sau này để mẹ canh chúng nó làm bài tập."

Oa Bao Nhục bắt lấy cơ hội nghỉ việc, tuy rằng cậu nhóc thích dạy, nhưng cậu nhóc tình nguyện đi dạy em gái Tiểu Miên Hoa đáng yêu, cũng không muốn phụ đạo cho hai tên học dở tạo thành nhóm học dở Tiểu Thang Viên và Lục Trình.

Hai người bọn họ tên này còn học dở hơn tên kia, mọi thứ trên người đều là vấn đề.

Triển Ngải Bình nghĩ năm đó mình cũng là học sinh giỏi, không tin mình không thể dạy học sinh tiểu học, nhưng mà làm người đau đầu chính là, hai học sinh dở Tiểu Thang Viên và Lục Trình chỉ một lòng kiếm chuyện, thông minh thì vẫn tính là thông minh.

Cầm đầu học sinh dở Tiểu Thang Viên dẫn dắt Đậu Tử và Nam Qua, cũng là máy bay chiến đấu trong đám họ dở, phải giảng bài vô cùng tỉ mỉ cho bọn chúng, múc từng muỗng từng muỗng vào trong miệng bọn chúng.

Xem ra trước kia Oa Bao Nhục bỏ ra tâm huyết rất lớn…

"Bài vừa nãy làm rồi sao giờ lại sai nữa?"

"Đây không phải nội dung hôm qua mới học được à, tại sao lại quên?"

"Các cháu đặt câu kiểu gì thế? Câu gì đây? Nhóm từ không thể xằng bậy…"

Đại viện trưởng Triển giảng bài cho một đám học sinh dở cô cực kỳ tức giận, đám nhóc này đều là con nít kiểu gì, hiện tại cô có thể hiểu tại sao những người lớn tốt nghiệp đại học Thanh Hoa cũng sẽ bị học sinh tiểu học của mình dằn vặt tới khóc.

Làm giáo viên tiểu học thật sự rất khiến người ta điên!

Triển Ngải Bình chỉ tiếc mài sắt không thành thép, một đám người bạn nhỏ khiến người ta vô cùng đau đầu.

Mẹ Đậu Tử khuyên cô: "Đứa nhỏ có thể làm xong bài tập là được, bọn chúng chép bài nhau cũng bớt việc."

Mẹ Đậu Tử cũng biết những đám nhóc này này chép bài tập nhau, dưới cái nhìn của cô ấy, đừng nói là chép bài tập, những đứa nhóc này có thể làm bài tập cũng đã rất đáng gờm rồi.

Như hồi trước khi ầm ĩ nhất, trẻ con trong trường học học tri thức cái rắm, làm bài tập cái rắm.

Mẹ Nam Qua nói: "Nó chịu làm là được, ít nhất còn có thể nhớ kỹ vài chữ."

Mẹ Đậu Tử và mẹ Nam Qua đều khuyên Triển Ngải Bình đừng quá chú ý đến việc học của con cái, đối với những người lớn như các cô ấy mà nói, mấy chuyện như ép học hoàn toàn không có, mười năm qua đều thịnh hành "Đi học là vô dụng", ở trong cái nhìn của các cô ấy, hiểu biết cơ bản thường thức là được, không mù chữ, cũng không cần học quá nhiều, học quá nhiều, sẽ trở thành con mọt sách.

Mẹ Kim Cương đi ngang qua, cười nói: "Viện trưởng Triển thật quá kiêu, bản thân là một sinh viên đại học, nên muốn con cũng là sinh viên đại học, trước đây cô còn từng làm giáo viên một quãng thời gian, mấy người làm giáo viên đều lập dị, đứa nhỏ có học hay không liên quan quái gì tới giáo viên, một đám người cổ hủ, khó trách giới tri thức bị gọi là xú lão cửu[1]."

[1] Cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.

"Đi học có ích lợi gì? Học nghề vào nhà xưởng làm công nhân mới là đạo lí hay."

"Con chúng ta đều là con cháu quân nhân, cùng lắm sau này tham gia quân đội là được rồi…"

Không cần học quá nhiều, tất cả mọi người đều có tiền đồ tốt đẹp sáng sủa.

Bấy giờ bầu không khí học tập cực kỳ kém, tuy rằng khi đại học công nông binh mở rộng tuyển nhận sinh viên đại học, tốt hơn mấy năm trước một chút, thế nhưng đi học vô dụng vẫn đi sâu vào lòng người.

"Tôi còn hi vọng con cái học nhiều một chút, ít nhất thông minh một chút, đừng dễ bị lừa." Triển Ngải Bình nhìn mẹ Kim Cương: "Mẹ Kim Cương, cô phải quan tâm con cái, thi được mười mấy hai mươi điểm lót cuối cũng không vẻ vang đâu."

Mẹ Kim Cương hừ hừ nở nụ cười: "Thi được không điểm là vinh quang nhất, con tôi vẫn hơn mười điểm mà."

Triển Ngải Bình: "Sau này cô bảo nó lần nào cũng thi không điểm, rất vẻ vang."

Mẹ Kim Cương nói: "Lần tới tôi sẽ bảo nó thi không điểm."

"Con cô sẽ thành vua điểm không."

Mẹ Kim Cương nói: "Vua điểm không thì cứ là vua điểm không, điểm không có lý."

Bình Luận (0)
Comment