Mẹ Kim Cương nghĩ Kim Cương thành tích được mười mấy điểm quả thực mất mặt, còn không bằng thi không điểm, lần sau cứ để nó thi được không điểm, lấy ra cho mẹ Oa Bao Nhục còn có mẹ Đậu Tử xem.
Mẹ Kim Cương cảm thấy Triển Ngải Bình ỷ vào con trai Oa Bao Nhục của cô thông minh, mới ở đó nhận mánh học tập, học tập có tác dụng gì.
Trương Lệ Dung nghe mấy người mẹ các cô trò chuyện, cô ta cũng muốn xen vào một cậu: "Học tập không có tác dụng gì, quan trọng vẫn là to gan, làm cán bộ, có năng lực lãnh đạo."
Những đơn vị ở bên ngoài kia, những người đi qua những năm ấy phần lớn đều to gan, dám gây dựng sự nghiệp, bọn họ tóm được cơ hội, vậy thì tiến vào biệt thự có vườn, ăn ngon mặc đẹp.
"Kim Bảo Nhi nhà chúng tôi muốn làm lớp trưởng, phải học tập Tiểu Thang Viên nhà các cô."
Nói tới đây, Trương Lệ Dung có chút bỡn cợt, đứa con gái nhà cách vách làm trưởng lớp, trái lại Oa Bao Nhục nhà bọn họ không làm trưởng lớp, tương lai xác suất con gái lên làm lãnh đạo cán bộ cũng không lớn bằng con trai.
Mẹ Đậu Tử và mẹ Nam Qua vừa nghe Trương Lệ Dung nói như thế, thì không thoải mái, con của nhà các cô ấy không làm ban cán bộ gì.
Mẹ Nam Qua: "Kim Bảo Nhi nhà cô… Điệu bộ cười ngây ngô có thể làm trưởng lớp sao?"
Mẹ Đậu Tử: "Trông quá dễ bắt nạt."
Trương Lệ Dung trừng mắt: "Kim Bảo Nhi nhà tôi còn nhỏ mà."
*
Triển Ngải Bình giảng bài cho bọn nhỏ, giảng ra một bụng oán hận, Cố Thịnh trở về, cô kể từng chuyện cho Cố Thịnh nghe: "Anh tới nhìn con gái đặt câu kìa, anh xem con gái viết văn kìa, anh xem đi… Thứ này lại có thể là của con gái em viết sao?"
"Mẹ con bé cũng từng là người ra sách đấy."
Cố Thịnh không nhịn được cười: "Đó mà không phải là con gái em sao, em đã quên à, anh còn giữ nhật ký hồi tiểu học đây."
Mặt già của Triển Ngải Bình đỏ ửng: "Cái đấy không tính… Đó là em ứng phó bài tập."
"Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho bách tính đốt đèn, con gái em cũng muốn ứng phó." Cố Thịnh nhìn văn con gái viết, thực sự không nhịn cười được.
Cố Thịnh nói: "Con gái anh viết cũng không tệ lắm, em xem, không phải sinh động như thật à."
"Chỉ là lỗi chính tả bay đầy trời."
Né ra ngoài, biến thành bắn ra ngoài, rau hẹ, không phải món ăn…
Triển Ngải Bình cật lực duy trì nụ cười của mẹ: "Con gái anh còn nhỏ tuổi lượng từ ngữ còn rất nhiều."
"Nó chép theo anh nó sao không đúng!"
Lại như Cố Thịnh nói, Tiểu Thang Viên đặt câu làm văn rất tốt, nếu như bỏ qua vô số lỗi chính tả và sự bừa bãi của cô nhóc…
Sự thực chứng minh, sắp xếp trình tự và lỗi chính tả cũng không ảnh hưởng đến việc đọc chữ Hán.
Cố Thịnh cười cưng chiều nói: "Ít nhất mẹ ruột đọc hiểu."
Triển Ngải Bình thở dài một hơi: "Anh không tận mắt thấy nó viết thôi, em cũng không nhìn nổi, trình tự nét bút lung ta lung tung."
Cố Thịnh nói: "Mấy đứa khác thế nào?"
Triển Ngải Bình thổn thức: "Mỗi người có tật xấu của mỗi người một lời khó nói hết."
…
Triển Ngải Bình nghĩ đến hai ngày này, cô phát hiện cũng khó trách trẻ con bấy giờ bình thường học tập không được tốt, bởi vì thời điểm này trình độ văn hóa tri thức phổ biến của mọi người cũng không cao, trình độ của giáo viên cũng bình thường.
Lương giáo viên bấy giờ tương đối thấp, người thông minh đã sớm đi làm việc khác, trình độ của giáo viên giảng dạy cũng không đặc sắc.
Mặt khác, học tập vào thời bấy giờ không hăng say, thậm chí ở trong mắt Triển Ngải Bình, đề bài đều rất đơn giản, không có quá nhiều câu hỏi khó và lạc đề, thế nhưng đồng dạng…
Trẻ con bấy giờ chỉ có sách giáo khoa bình thường, bọn họ cũng không có sách hướng dẫn, tam ngũ vương x hùng gì đó tất cả đều không có.
Ở dưới điều kiện như vậy, muốn học tập dẫn đầu, quả thực cần vượt qua sự thông minh của người bình thường.
Triển Ngải Bình dự định biên soạn một cuốn sách hướng dẫn môn ngữ văn, toán tiểu học, cô đề xuất ý kiến này với cô Khương dạy lớp hai tiểu học. Cô Khương vô cùng ủng hộ cô, hai người bọn họ bắt đầu thử nghiệm biên soạn sách hướng dẫn.
Triển Ngải Bình còn kéo đồng chí Cố Thịnh tới, để anh vẽ minh họa.
Triển Ngải Bình phụ trách ra đề, cô từng xem rất nhiều nội dung trong sách hướng dẫn sau này, đề trong đầu cũng đa dạng.
Trước đây vì đề phòng tư duy thụt lùi, Triển Ngải Bình thường làm mấy bài tiểu học, dùng để giết thời gian.
Triển Ngải Bình biên soạn sách hướng dẫn môn toán, học một biết mười, từ dễ đến khó, tri thức mạch lạc cũng đều chải vuốt chỉnh tề, sách hướng dẫn ngữ văn, phân loại từ mới, ghi chú kết cấu ghép vần, thứ tự viết chữ…