"Viện trưởng Triển, em chồng nhà cô mang thai rồi à? Chúc mừng chúc mừng." Sau khi Trương Lệ Dung nghe nói Cố Tương Nghi mang thai thì chúc mừng.
Triển Ngải Bình nói: "Cảm ơn, đây là chuyện vui lớn."
Trương Lệ Dung đùa giỡn: "Vậy cô phải khổ cực chút, phải chăm sóc kỹ lưỡng người em dâu này, ở cữ cũng phải săn sóc chút… Nhà các cô nhiều trẻ con như vậy, cũng chỉ có thể đẩy cô lên thôi."
"Còn có đàn ông trong nhà mà, lại nói, đám nhóc nhà chúng tôi cũng hiểu chuyện."
Trương Lệ Dung chậc chậc lắc đầu: "Vậy cũng không được, tôi và lão La ở trong nhà, chúng tôi chăm một Kim Bảo đã mệt ngất ngư, nhìn xem, tôi còn tìm một cô em họ bà con xa đến giúp đỡ, đợi hai ngày nữa em ấy sắp đến rồi."
"Sau khi em ấy đến, giúp tôi trông con nấu cơm một chút, vậy tôi cũng ung dung hơn nhiều." Sau đó Trương Lệ Dung khoe khoang một trận, cô ta cực kỳ đắc ý, so sánh với nhà họ Ngưu và nhà họ Cố cách vách thì cô ta sống thoải mái nhất.
Chị dâu Ngưu phải hầu hạ năm đứa con, Triển Ngải Bình nhà họ Cố cũng chăm mấy đứa trẻ, hiện tại em chồng cô mang thai, cô còn phải chăm sóc em chồng… Một năm trôi qua, có lẽ cũng phải gì đi mười tuổi.
"Phụ nữ vừa không để ý đã già đi, đều vất vả vì chuyện con cái, cô xem, sau khi cô em chồng nhà họ Ngưu gả đi, cả người chị dâu Ngưu già đi cỡ nào, bác sĩ Triển, cô tuyệt đối đừng giống như chị ta."
"Dung mạo cô xinh đẹp như vậy, nếu như cô già thì rất đáng tiếc, đại viện chúng ta cũng thiếu đi một phong cảnh." Ngoài miệng Trương Lệ Dung nói quan tâm, trên thực tế đang lan truyền sự lo âu.
"Không phiền cô nhọc lòng." Triển Ngải Bình cười híp mắt nói: "Một bác sĩ như tôi cô còn sợ tôi già đi à? Tôi sớm muộn cũng là một lão yêu tinh."
Trương Lệ Dung: "…" Còn chưa từng nghe nói có người tự xưng là yêu tinh.
"Trái lại là cô, Trương Lệ Dung, bản thân cô phải cẩn thận." Triển Ngải Bình nghĩ thầm ai mà không biết lan truyền sự lo âu, "Cô tìm em họ đến, người này cô có quen không? Thêm một cái miệng chính là thêm một phiền phức, cô thật sự cam lòng đưa con trai bảo bối của cô cho cô ta trông à?"
"Lỡ như Kim Bảo Nhi ở chung lâu với cô ta, thân với cô ta không thân với cô."
Lời này của Triển Ngải Bình cũng không phải đe dọa, bấy giờ thật sự có không ít em chồng và mẹ chồng đến chăm con giúp gia đình, bọn chúng thân với bà nội và cô, không thân với mẹ.
Có mấy người trong nhà nhiều con cái, cũng không quá để ý rốt cuộc là thân với ai, có người trông con giúp là được, thế nhưng Trương Lệ Dung chỉ có một đứa con trai bảo bối duy nhất, nếu như đứa nhỏ không thân với cô ta, không khác gì giết cô ta.
"Trẻ nhỏ, ai ở chung với nó lâu hơn thì thân với người đó."
Trương Lệ Dung vốn đến khoe khoang, nhưng vừa nghe Triển Ngải Bình nói như thế, cô ta còn cảm thấy Triển Ngải Bình nói vô cùng có lý, coi như là có người đến giúp đỡ trông đứa nhỏ, cô ta vẫn phải quan tâm, nhất định không thể để cho Kim Bảo thân với người khác hơn.
Trương Lệ Dung và đoàn trưởng La chỉ có một đứa con trai Kim Bảo, hoàn cảnh khác với những gia đình có con cả, con cả trông thằng hai, thằng hai chăm em ba, Kim Bảo nhà bọn họ rất dính người, hận không thể ở bên cạnh mẹ mọi thời khắc, chỉ cần Trương Lệ Dung trở về, nó lập tức muốn ở bên cạnh mẹ bảo vệ cô ta.
Đối với chuyện đứa con trai duy nhất dính mình, Trương Lệ Dung rất vui, cô ta không ngăn lại mà dung túng Kim Bảo thân thiết với cô ta.
Đương nhiên rồi, con cái quá dính người lớn cũng làm cho Trương Lệ Dung cảm thấy nghẹt thở, cô ta muốn phẫu thuật, con trai cũng muốn theo, nó muốn mẹ ở bên cạnh, không nghe nó, nó lập tức ồn ào.
Nhưng nếu như có một ngày đứa con không dính cô ta nữa, cô ta cũng không chịu được.
Em họ ở nông thôn của Trương Lệ Dung đã tới, rất trẻ trung, chừng hai mươi,
họ Liễu, tên Liễu Yến tử, là cô gái nông thôn rất điển hình, làm việc nhanh nhẹn thoải mái, thắt kiểu tóc bánh quai chèo, mặc áo hoa và quần dài màu đen giày vải, mặt trái tim, tóc nhiều, trước trán có không ít tóc rối.
"Chị họ, chúng ta phải bàn bạc cẩn thận trước, tôi chăm con giúp chị một hai năm, chị phải giới thiệu tốt đối tượng cho tôi."
Trương Lệ Dung nói: "Không phải chỉ là giới thiệu đối tượng thôi à, việc này
không khó."
Liễu Yến Tử nói: "Kim Bảo nhà chị lớn lắm rồi."
Liễu Yến Tử từ nông thôn đến cảm thấy đầu óc chị gái mình có chút vấn đề, cô ta có một đứa con như thế, cũng không phải một hai tuổi, nếu như ở nông thôn, trẻ con lớn như vậy, đã sớm bỏ mặc nó tự mình chơi trong ruộng, còn cần người chuyên chăm sóc à?
Cả nhà chị họ cô ta thực sự là lập dị.
Liễu Yến Tử nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng cô ta không nói, chuyện này đối với cô ta mà nói là chuyện tốt, lại nói, đứa nhỏ nhỏ như vậy cũng dễ chăm.