Thẩm Lệ Thanh phụ bố trí trang hoàn trong quán trà, thẩm mỹ của cô ấy vô cùng tốt, thêm tranh chữ thư pháp, còn có bồn hoa xinh đẹp, Thẩm Lệ Thanh còn ghép một ngọn núi giả, xây dựng ra bầu không khí cổ xưa.
Trước tết ông Táo, quán trà dầu Ngải Mính này của họ đã khai trương, mới khai trương, Triển Ngải Bình cũng không nghĩ sẽ kinh doanh mà mời giáo viên trong bệnh viện và mấy cán bộ ở đại viện cơ quan tới uống trà, chồng của chị dâu La cũng nói sẽ dẫn vài chiến hữu tới tạo không khí, chị dâu La và Triển Ngải Bình vội vàng khước từ.
Tìm một đám lính tới làm tổ không khí? Là chê việc kinh doanh không đủ tệ sao? Ngồi mấy bàn lớn mặt mày hung hãn, khách thật vừa vào đã bị dọa sợ đi ra rồi.
La Chí Quốc than vãn với Cố Thịnh: “Tạo náo nhiệt cho việc làm ăn của họ, đám phụ nữ này còn không cảm kích.”
Cố Thịnh sờ mũi: “Tâm ý tới là được rồi.”
Giáo quan Cố cũng muốn dẫn một đám học viên tới tạo náo nhiệt, bị cô giáo Triển cự tuyệt.
Cô giáo Tiểu Triển nói: “Học sinh của em có thể kết nhóm thành bè tới, học sinh của anh không thể kết nhóm thành bè tới, trừ phi bao quán.”
“Đợi sau tết chọn một thời gian, để họ ngồi phòng bao đi.”
Cổng quán trà dầu dán câu đối đỏ do Thẩm Lệ Thanh viết, Triển Ngải Bình còn mua không ít pháo, đốt pháo tạch tạch, thu hút lực chú ý của không ít người, ngày đầu tiên khai trương, lại còn có mấy bàn khách tới hóng náo nhiệt, ngồi đầy phòng bao.
Dần dần, ngày càng nhiều người tới.
“Quán trà dầu mới mở? Môi trường này không tồi, bên trong rất đẹp, yo, còn phát nhạc nữa?”
Tivi đen trắng trong nhà Triển Ngải Bình cũng được dời tới quán trà dầu, đặc biệt phát sóng ở cửa, dùng để hút khách, lúc này không ít gia đình đã có thể mua được tivi, một chiếc tivi trắng đen, rất nhiều người tới vây xem.
Đã vào quán rồi, không thể không biết ngại mà không ăn gì nhỉ? Không uống trà dầu cũng có thể gọi một đĩa hạt dưa, uống một ấm trà Phổ Nhĩ, nghỉ chân ở đây một chút, tận hưởng bầu không khí.
Chẳng bao lâu, bàn trong quán đã đầy người, còn có vài người phải chen vào ngồi chung, đều là người tới hóng hớt, không phải chỉ là tiền một đĩa hạt dưa sao, ai không chi nổi chứ.
“Hoàn cảnh ở đây thật sự rất đẹp.”
“Thấy đã sơn tường lợp ngói rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng khai trương, không biết trà dầu này chính tông hay không.”
…
La Chí Quốc cùng Cố Thịnh ngồi một bàn vuông nhỏ nhìn ngó xung quanh, anh ta bị tình cảnh đông người như vậy làm cho kinh ngạc, bây giờ đã sắp không còn chỗ để ngồi nữa rồi, La Chí Quốc hơi buồn bực: “Bên ngoài nhiều người rảnh rỗi hóng hớt như vậy sao?”
Cố Thịnh nói: “Bên trong đông người, ấm áp.”
“Tất nhiên rồi, người cũng hơi nhiều thật.”
Triển Ngải Bình đi tới, lặp lại một câu: “Đương nhiên rồi, người cũng hơi nhiều thật, phải thêm bàn rồi, các ông chồng của các cô vợ, có thể nhường chỗ không?”
Cố Thịnh: “…”
Hai vị đồng chí lão La và lão Cố bị mời ra khỏi bàn, phát hai chiếc ghế xếp nhỏ ngồi trong góc.
Ba đứa trẻ trong nhà, Đại Tiểu Ngư của nhà họ Thẩm, còn có hai đứa con nhà họ La đều tới, phụ giúp bưng trà dâng hạt dưa, đồng chí Oa Bao Nhục được ban cho một nhiệm vụ quang vinh, cậu bé ở quầy thu ngân thu tiền.
Đồng chí Tiểu Oa Bao rất thích thu tiền, cậu vui lắm, dường như liếc mắt là biết bao nhiêu tiền rồi.
“Cậu thu ngân nhỏ này của quán trà các người là một thần đồng, này, thật sự không tính sai.”
“Tính thêm bàn của họ…”
…
Bọn trẻ tới phụ, Triển Ngải Bình chuẩn bị cho chúng ít đồ ngọt, cũng tức là trà sữa khoai dẻo, nguyên liệu vô cùng đơn giản, chính là lá trà, sữa, đường đỏ và khoai môn.
Khoai môn sản xuất ở đây là tuyệt nhất, vua trong khoai môn, hàm lượng tinh bột cao, vừa bùi vừa ngọt, bất luận là hấp hay chiên đều ngon, dùng để làm điểm tâm như khoai dẻo càng tuyệt.
Mùa đông là mùa ăn khoai, đất của nhiều đơn vị đều trồng khoai, cận tết, quà tết mà đơn vị phát chính là khoai, một người kéo bảy tám cái về, Triển Ngải Bình ăn khoai sọ ngon nên lại mua thêm không ít.
Cô thử làm trà sữa khoai dẻo, phát hiện thật sự rất ngon!
Bọn trẻ cũng rất thích ăn, cô đặc biệt dùng bát thủy tinh đựng, có thể nhìn thấy đống khoai dẻo màu tím tích bên trong, bởi vì là bọn trẻ nhà mình ăn, cho nên bỏ rất nhiều khoai dẻo, một đống khoai dẻo màu tím nhạt, ngâm trong trà sữa màu cà phê, ngọt thơm mê người.
Triển Ngải Bình cho bọn trẻ dùng thìa nhỏ múc khoai dẻo ăn.
Tiểu Thang Viên đang uống trà sữa khoai dẻo hỏi: “Mẹ, con có thể ăn khoai chiên không.”
Cắt khoai thành lát, rồi dùng dầu chiên một lượt, thơm giòn xốp, chỗ mỏng giòn tan, bên trong xốp rộp, cho dù không bỏ gia vị gì, chỉ ăn miếng khoai chiên dầu như vậy cũng có thể ăn hết một bát lớn.