Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 667 - Chương 667. Khởi Đầu Thuận Lợi 5

Chương 667. Khởi đầu thuận lợi 5 Chương 667. Khởi đầu thuận lợi 5

Nếu là khoai chiên dùng để trộn trà dầu thì có thể cắt miếng to một chút, bỏ khoai vào trong nước trà nấu, giã, sự mềm dẻo của khoai sẽ hòa tan vào trong nước trà, trà dầu cũng mang một hương thơm khoai nồng đậm, rất nhiều người thích vị này.

Nhà họ đã mở quán trà dầu rồi, có không ít khoai chiên, loại khoai chiên lát này bỏ vào trong nồi lẩu nấu, mùi vị cũng rất ngon.

Triển Ngải Bình cười nói: “Con ăn xong món này còn ăn nổi nữa sao? Đợi ăn hết khoai trong quán, lúc chiên mới con tới ăn phần nóng.”

Tiểu Miên Hoa nói: “Mẹ, lúc chiên khoai nhất định phải gọi con.”

Triển Ngải Bình bất đắc dĩ: “Hai đứa sành ăn này, hai bát này không lấp đầy được bụng của các con?”

Chị dâu La không thích trà sữa khoai dẻo lắm, chị ấy thích mặn, món tết luôn có một món khoai nhồi thịt.

Bọn trẻ cầm bát thủy tinh ăn khoai dẻo ngọt ngào thu hút lực chú ý của không ít người, có người chủ động hỏi: “Đây là gì? Bao nhiêu tiền một bát?”

Triển Ngải Bình định giá năm hào một bát, còn bán ra mười mấy bát, còn có người muốn mua nhưng hết rồi, cô cũng không làm nhiều, cung không đáp ứng cầu.

“Thêm trà sữa khoai dẻo này vào thực đơn cũng không tệ?” Giá tiền năm hào không thấp, nhưng cũng không được coi là cao, giá của một chai coca nhập vào trong nước đã năm hào rồi.

Ngày đầu tiên khởi đầu thuận lợi, nhận được điềm tốt, kể từ đây, tất cả phòng bao đều đặt kín trước, lịch đặt kéo tới tết Nguyên Tiêu.

Năm nay có thể gọi là bận tối mặt tối mày, chủ yếu là chị dâu La bận, Triển Ngải Bình chỉ tới xem ngó, Thẩm Lệ Thanh bận giống như con quay, Triển Ngải Bình nhờ cô ấy giúp mình trông quán một chút.

Thẩm Lệ Thanh nói: “Cô yên tâm, tôi rất thích nơi này, đây chính là thiên đường làm việc của tôi!”

Quán trà dầu nói bận, cũng không tính là bận, ít nhất thoải mái hơn quán bún nhiều, sạp bún ở đây thật sự không dễ, kiếm tiền vật vả, bản địa ăn bún ướt, thời gian thưởng thức tốt nhất của loại bún ướt này mới hai ba tiếng đồng hồ, để đảm bảo buổi sáng bảy tám giờ mọi người có thể ăn được bún ướt tươi mới, họ đều phải dậy từ tờ mờ làm bún.

Để đảm bảo độ tươi, trước sân bán bún, phía sau làm bún, trước sau đều bận rộn.

Lúc quán trà dầu bận là buổi sáng và buổi tối, sáng sớm người đơn thuần tới uống trà dầu nhiều, một bàn nối tiếp một bàn tán gẫu, giữa buổi sáng và chiều thì rảnh, thậm chí có thể đóng cửa, đương nhiên, bình thường vẫn mở, bán chút nước trà bình thường và hạt dưa, trà sữa khoai dẻo…chỉ riêng việc bán hạt dưa đã nườm nượp, tivi đang mở, có vài người tới xem ké, bèn mua một ấm trà thêm một đĩa hạt dưa, ngồi trước bàn trà chậm rãi ăn, hoặc đọc sách, hoặc là xem tivi đều được, quán trà không đuổi khách.

Đây đúng là nơi để cá mặn đốt thời gian.

Người thích kết bạn như Thẩm Lệ Thanh, sau khi tới đây, lại bắt đầu hoạt động, cộng thêm bầu không khí đọc sách tàng thư của Quế Thành vô cùng nồng đậm, có một chợ sách cũ lớn, Thẩm Lệ Thanh thường đi vơ sách cũ, cầm quyển sách, uống ly trà, ăn chút hạt dưa, tiêu tốn thời gian cả một ngày.

Cô ấy còn tìm không ít bạn đọc, tụ hợp ở đây, bàn luận thư tịch, đọc thơ ca, viết thư pháp…dần dần đã kéo tới không ít khách, cũng tạo ra ảnh hưởng và danh tiếng trong giới thanh niên trí thức.

Những thanh niên trí thức như họ tụ tập vào ban ngày, không làm lỡ việc kinh doanh sáng tối của quán trà dầu, buổi tối doanh thu của quán đều nằm ở các phòng bao, đều là đồng nghiệp trong các đơn vị tụ tập ăn uống nói chuyện, nhân viên nhiều, lượng chi tiêu lớn, trong quán trà bán kèm rượu thịt, món chính là cá, bên này sông hồ chằng chịt, hệ thống sông ngòi phát triển, sản xuất nhiều cá, rẻ, không cần phiếu.

“Tiểu Triển à, tôi cảm thấy tôi trời sinh đã thích hợp làm việc ở quán trà, trước đây tôi nằm mơ cũng muốn có một quán trà.” Tuy đây là một quán trà dầu nhưng quán trà dầu cũng là quán trà.

Hơn nữa, mùa đông ở đây uống trà dầu thoải mái hơn uống bất cứ loại trà nào khác, xua lạnh khử ẩm.

Triển Ngải Bình: “Cũng may tìm cô tới, mở rộng danh tiếng không ít.”

Vương Hữu Lý tìm một thời gian rảnh tới xem vợ mình làm việc, anh ta nhìn Thẩm Lệ Thanh đọc sách uống trà ăn hạt dưa trong quán trà, trong đầu bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ:

Kết hôn gần mười năm, lúc nào cũng như quay về trước lúc giải phóng…

Bình Luận (0)
Comment