Trước mắt Vương Hữu Lý đen lại, trong mười năm qua, vợ anh ta dường như đã cần mẫn lên một chút xíu, bây giờ cảm thấy lại quay về trước đây, nghĩ tới lúc họ vừa mới kết hôn, dáng vẻ được ngày nào hay ngày đó của Thẩm Lệ Thanh, Vương Hữu Lý: “…”
“Lão Cố, vợ cậu đã tìm cho vợ tôi một chỗ tốt.”
Vương Hữu Lý quay đầu nhìn Cố Thịnh, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vóc người của Cố Thịnh vẫn duy trì tốt, cao ráo, cơ bắp cường tráng, không phải dáng người gầy nhom, cũng không biến thành bụng phệ, dáng người này của anh vẫn luôn khiến Vương Hữu Lý rất ngưỡng mộ, tuy đã có tuổi nhưng không hề trông già, đoán chừng bình thường không thích cười, cười cũng chỉ qua loa nhếch khóe miệng, đuôi mắt ngay cả một nếp nhăn cũng không lộ, anh chỉ thích cười với vợ anh.
So với Cố Thịnh mười năm trước, trên người anh có thêm vài phần chín chắn lạnh lùng, lúc ở cùng cấp dưới rất có uy nghiêm.
Đương nhiên vẫn gợi đòn như thế.
Cố Thịnh: “Là vợ cậu chủ động muốn tới.”
Vương Hữu Lý thở dài một hơi: “Ta nói…chúng tôi đã kết hôn gần mười năm, mười năm nay thật sự không biết trải qua thế nào, cậu cười cái gì mà cười, nói vợ cậu thì cậu cười, cậu thế này rất gợi đòn, người anh em, cậu còn nhớ trước lúc kết hôn cậu ngông cuồng cỡ nào không?”
Cố Thịnh cầm mũ, ánh mắt dịu dàng nhìn Triển Ngải Bình ở gần đó, nhẹ giọng nói: “Sợ cô ấy không gả cho tôi.”
Vương Hữu Lý: “Ý…còn dính người như vậy, hai người nhìn nhau suốt mười năm còn không ngán à, nhìn xem biểu cảm này của cậu, thật sự nên để học viên giáo quan dưới trướng cậu tới nhìn thử.”
Không nhìn nổi.
Thẩm Lệ Thanh gọi một tiếng: “Lão Vương, anh tới đây, tới phụ mang hạt dưa.”
Vương Hữu Lý đáp: “Tới ngay tới ngay.”
Cố Thịnh khoanh tay ghét bỏ nói: “Mình cũng là một tên vâng lời còn không biết ngại nói tôi.”
Triển Ngải Bình gọi: “Họ Cố kia, anh không có mắt nhìn có phải không, mọi người đều đang bận, anh ở đó làm ông lớn.”
“Tới đây tới đây.”
*
Tháng khai trương đầu tiên, vào ngay mùa tết, quán trà dầu của họ đánh vang được danh tiếng, kiếm được kha khá, cuối cùng tính được lợi nhuận kiếm được trong tháng này đạt tới hơn năm nghìn năm trăm tệ, khoản thu nhập này đã dọa chị dâu La có tầm nhìn hạn hẹp một trận.
Vốn dĩ còn tưởng phải mấy tháng mới có thể hồi vốn, kết quả chỉ một tháng đã hồi về hơn một nửa vốn, Triển Ngải Bình đầu tư nhiều, cô trực tiếp kiếm tiền rồi.
Trong tháng này, việc kiếm tiền nhất của họ không phải là bán trà dầu mà là bán hạt dưa, bán hạt dưa thu được lợi nhuận cao, tuy một hào hai hào hạt dưa nhưng từ sáng tới tối bán nhiều, việc bán hạt dưa này lợi nhuận cũng cao, bán ra năm tệ hạt dưa, kiếm lãi được hơn ba tệ, ăn uống chính là ngành thu lãi cao.
Hạt dưa có thể bán được nhiều như vậy vẫn phải cảm ơn công thần Thẩm Lệ Thanh, vào dịp tết, cô ấy bán câu đối xuân ở cổng quán trà, thu hút rất nhiều người tới xem cô ấy viết câu đối xuân, Triển Ngải Bình bèn bảo Oa Bao Nhục bán hạt dưa ở cổng, người tới xem náo nhiệt nhiều, anh một hào, tôi hai hào mua hạt dưa, cũng không đắt, ai cũng nguyện ý mua túi hạt dưa xem náo nhiệt, mua hạt dưa còn có thể vào trong quán trà ngồi, xem tivi một lúc.
Vào ngày tết nguyên tiêu, bên ngoài quán trà dầu còn có giải câu đố đèn, bán rượu hoa quế, bánh trôi nước, đoán câu đố đè còn có phần thưởng, phần thưởng là những thứ không đáng tiền, như tặng bánh trôi, tặng hạt dưa, cao nhất là tặng một chiếc radio bốn mươi tệ, cũng chính nhờ chiếc radio này đã hấp dẫn một đám người tới vây xem.
Chỉ cần đông người sẽ tiện bán hạt dưa, người ta tới hóng náo nhiệt tiện thể mua một hào hạt dưa nếm thử, cái khác không nỡ chi, nhưng một hào hạt dưa thì mua nổi, đặc biệt là mua hạt dưa ở cổng quán trà này.
Bên ngoài quán trà dầu, Triển Ngải Bình cũng bảo người xếp bàn ghế, tiện cho mọi người ngồi nghỉ ngơi hóng náo nhiệt.
Chị dâu La nói: “Việc bán hạt dưa này thật sự kiếm được tiền.”
“Tất nhiên rồi, chúng ta mở một quán trà lớn như vậy, được ưu ái bán hạt dưa.” Triển Ngải Bình cười, trên thực tế hạt dưa mà quán trà dầu họ bán ra không được coi là nhiều, đó không bằng với số lẻ của đại vương hạt dưa người ta, bây giờ người ta một ngày bán hạt dưa kiếm lãi hai nghìn tệ, bọn họ mới đâu tới đâu chứ.
Đương nhiên rồi, họ cũng không phải là chuyên bán hạt dưa.
Họ là mở quán trà nghiêm chỉnh, bán trà, bán bầu không khí, bán môi trường, những bạn đọc trí thức của Thẩm Lệ Thanh đã cống hiến không ít lượng tiêu thụ hạt dưa, Triển Ngải Bình còn bán ra không ít lá trà Phổ Nhĩ.
Triển Ngải Bình tính toán kỹ, phát hiện mở quán trà dầu đơn giản và thoải mái hơn mở quán cơm nhiều, mở quán cơm phải dùng tới nhiều phiếu thịt phiếu lúa phiếu dầu, mà quán trà dầu của họ thì không cần phiếu thịt, đều bán cá không cần phiếu, quán trà của họ chỉ bán các món cá đặc sắc, quán cơm khác không thể chỉ bán cá và rau dưa được.
Chị dâu La: “Bây giờ trong lòng chị thật sự loạn hết lên.”
“Chị dâu, yên tâm đi, tháng sau chắc cũng kiếm được, chị xem, chúng ta làm tới bây giờ cũng sắp hồi vốn rồi, phía sau kiểu gì cũng không lỗ.”