Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, bọn họ đến quạy ở cổng trường học, La Chí Quốc thật sự không vứt được đám người này, tiêu rồi, chuyện này nếu như xử lý không tốt, danh tiếng ở trong thôn của ông ta đều tiêu tùng, đều là ả đàn bà thúi đó gây ra họa!
Cực kỳ bất đắc dĩ, La Chí Quốc không thể làm gì khác hơn là đồng ý đền tiền cho mỗi người.
"Đền tiền! Đền lương một năm!"
"Một năm làm sao đủ, hai năm! Chúng tôi tới hết cả nhà mà!"
…
Chị dâu La trong bệnh viện nghe nói còn phải đền tiền, chị ấy muốn điên rồi, "Không thể đền không thể đền! Tại sao phải đền tiền cho đám châu chấu đó!"
La Chí Quốc tát chị ấy hai cái, lớn tiếng mắng chị ấy: "Đều là họa mà cô gây ra, cô còn ghét họa không đủ lớn, chúng ta thật mất mặt."
"Cô mới là con châu chấu thối tha!"
Chị dâu La mắng anh ta: "Là anh, chẳng lẽ không phải anh, tôi và Tiểu Triển đang làm yên lành, anh kiên quyết muốn nổi lửa, là ông kiên quyết muốn dấy lửa lên!"
La Chí Quốc: "Đám người ở quê là ai đưa tới? Có phải là cô chủ động đưa tới không? Cô thẳng lưng ngẩn cao đầu mà, muốn quay về thật kiêu, giờ kiêu quá đà rồi đấy."
"Không có bản lãnh đó cũng đừng ôm kim cương chạy!"
Chị dâu La khóc đến độ nước mắt rơi đầy mặt, điên cuồng đấm ngực, chị ấy bị đám người kia lừa, người nào người nấy tâng bốc chị ấy, nói là công lao của chị ấy, hiện tại lại bắt đầu mắng chị ấy vô dụng.
Vở kịch ồn ào này cuối cùng dùng cách đền tiền để kết thúc, thế nhưng đám châu chấu này cầm tiền rồi, bọn họ ăn cả hai đầu, rời khỏi quán trà dầu của chị dâu La, bọn họ đến quán trà dầu khác làm công kiếm tiền, còn mang theo tất cả kỹ thuật của chị ấy.
"Châu Thược không biết xấu hổ, tất cả người nhà họ La đều là kẻ đê tiện…"
Chị dâu La hận, chị ấy cũng hận họ La, lần này chị ấy thiệt thòi lớn, bồi thường tiền, hai chi nhánh ban đầu đều ngâm nước.
Lúc mở hai chi nhánh, chị ấy rất hăng hái, còn có La Hương Hương ở bên cạnh khuyến khích, nói phải mở một quán trà lớn xa hoa, mọi thứ bên trong đều là màu vàng… Chị ấy ném tất cả tiền vào quán mới, giờ mất hết vốn liếng.
Châu thược đã sớm bỏ chạy, cô ta thấy đám người họ La kia, đâu thể không hiểu, Châu Thược dao động mấy người, mặt khác mở quán trà dầu khác, hiện tại quán trà dầu của chị dâu La có danh tiếng không tốt, vừa vặn thừa cơ đoạt mối làm ăn.
Có điều cuộc sống của Châu Thược cũng không tốt hơn chỗ nào, chị dâu La từng hỏi thăm về những người kia, cầm bồi thường rồi cũng không đi, còn liên hợp mở quán trà dầu.
Bọn họ mở quán trà dầu thì thôi, còn phá hoại danh tiếng của Châu Thược, nói cô ta làm sao làm sao.
Mọi chuyện ầm ĩ thành như vậy, làm sao có thể khiến cô ta dễ chịu, La Chí Quốc đi tìm chồng Châu Thược lão Tiết, còn dọa dẫm: "Nếu như nhà anh không gánh trách nhiệm, hai nhà chúng ta cá chết lưới rách!"
La Chí Quốc bị xuống chức, lại bị người nhà làm ầm mặt mũi mất hết, dù bất cứ giá nào, anh ta cũng cần trút hết bất mãn, mỗi ngày anh ta dây dưa lão Tiết: "Tất cả đều là do vợ của anh đốt lửa nhà tôi, không biết xấu hổ!"
La Chí Quốc bắt đầu hận Châu Thược, hận nhà họ Tiết, mọi người sẽ không trách tội mình, ah ta cũng cảm thấy lúc trước mình chỉ buồn bực nói vài lời thôi, người thật sự đốt lửa chính là Châu Thược, anh ta nhắm tất cả lửa đạn ngay Châu Thược và chồng cô ta.
-- Hủy tiền tà của người ta như giết cha mẹ người ta.
Nếu không có Châu Thược đốt lửa, bọn họ vẫn trải qua những tháng ngày giàu sang như trước đây!
Chuyện này làm lớn lên, đến tai bên trên, đều quyết liệt phê bình ghi tội. Lão Tiết và Châu Thược ly hôn.
Những việc này đều không liên quan gì tới Triển Ngải Bình, lúc chị dâu La nằm viện, cô chỉ bảo Cố Thịnh sai người đưa ít hoa quả an ủi chị ấy.
Chuyện làm ăn của hai người tách ra, cũng không tiếp tục hợp tác nữa, ầm ĩ như vậy, Triển Ngải Bình không dự định gặp lại chị ấy, càng không muốn đến trước mặt chị ấy ra oai nói những lời chẳng có nghĩa lý gì.
Cuối năm, nhiệt độ giảm đi, quán lẩu Ngải Ngư của Triển Ngải Bình khai trương, lẩu đỏ nóng hừng hực sôi trào, ớt cuồn cuộn… Mọi thứ đều kích thích người ta chảy nước miếng, người nơi này đều có thể ăn cay, cách lớp kính cửa sổ nhìn thấy nồi nước lẩu nóng hổi trong quán, không kìm lòng được nuốt một ngụm nước bọt.