Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 770 - Chương 770. Cố Thịnh Trọng Sinh 21

Chương 770. Cố Thịnh trọng sinh 21 Chương 770. Cố Thịnh trọng sinh 21

Cố Thịnh nói: “Đó không phải là thứ em ấy nên có sao? Em ấy ăn ngon mặc đẹp là do người mẹ liệt sĩ đã hi sinh của em ấy cho, bà tưởng bà là cái thá gì, là bà cùng Triển Bác cho em ấy sao? Đó là mẹ của em ấy để lại cho em ấy.”

“Không có hai vợ chồng các người, em ấy có thể ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn.”

“Trên người Triển Minh Chiêu mặc cái gì? Ăn cái gì? Chút lương đó của Triển Bác nuôi nổi người vợ không đi làm như bà và cả cái nhà này? Bà gạt ai chứ, các người hút máu trên người mẹ của em ấy, bà còn cảm thấy mình đối xử với em ấy rất tốt?”

Lời của Cố Thịnh vừa dứt, Triển Minh Chiêu nói với Triển Ngải Bình: “Chị, họ ở nhà nói xấu mẹ của chúng ta, nói mẹ nam không ra nam nữ không ra nữ, nói chị giống mẹ, không phải một người phụ nữ tốt, không yên phận trong nhà, tẫn kê ti thần, chẳng trách chết sớm, ngay cả con trai con gái cũng không bảo vệ được.”

Triển Minh Chiêu nói to: “Em không muốn ở trong cái nhà này nữa! Cho em đi đâu cũng được, cho dù chết cũng được.”

Triển Ngải Bình nghe được tất thảy, đâu thể không biết cái gì nữa, cô tức giận, cô không biết rốt cuộc những năm qua em trai ruột của mình đã sống cuộc sống như thế nào.

Họ nói mình vất vả dạy dỗ Triển Minh Chiêu, nhưng cậu là một đứa hướng nội cô độc không nghe lời, tính tình cổ quái, bưng đồ ăn ngon cho cậu, cậu còn dám lãng phí thức ăn hất đĩa….

Triển Ngải Bình lật bàn: “Ai dám nói xấu mẹ tôi, đi, Triển Bác, ông dám theo tôi tới gặp lãnh đạo không? Công việc hiện giờ của ông làm sao mà có, ông còn nhớ chứ?”

Sắc mặt Triển Bác khó coi: “Quậy cái gì, ầm ĩ cái gì, mấy người muốn ầm ĩ cho người xung quanh tới xem trò cười hết sao?”

Con người Triển Bác để ý sỉ diện nhất, sợ mình bị người khác chê cười, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này ông ta còn ra ngoài gặp ai nữa…

Triển Ngải Bình nói to: “Các người đã dám làm ra chuyện này, lẽ nào còn sợ người ta chê cười?”

Động tĩnh của nhà họ Triển đã sớm thu hút sự chú ý của người xung quanh, lúc này, cách âm không tốt lắm, rất nhiều người bên ngoài dán vào tường nghe trộm, thậm chí còn có người tới gõ cửa.

Một người đàn ông mặc trang phục công nhân chủ động mò vào, ông ta hắng giọng nói: “Lão Triển à, nhà ông xảy ra chuyện gì vậy?”

“Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng của nhà mấy người, Bình Bình, con gái lớn nhà họ Triển, quậy cái gì vậy? Bàn cũng lật rồi?”

Triển Ngải Bình lạnh giọng nói: “Họ sỉ nhục liệt sĩ, sỉ nhục mẹ tôi, đối đãi hà khắc với em trai tôi.”

Người tới tên là Từ Kiến, ông ta cười ngượng một tiếng: “Làm gì có chuyện đó, là đứa em trai này của cháu từ nhỏ không nghe lời, tính tình cổ quái, luôn nghe thấy cha nó mắng nó, chị dâu Triển còn ở một bên khuyên, chị ấy đã rất biết làm người rồi, lén lút lau nước mắt kìa.”

“Mẹ kế thời nay đều không dễ làm.”

Cố Thịnh: “Là ở một bên khuyên hay là ở một bên đổ dầu vào lửa? Sau khi khuyên xong, có phải Triển Bác mắng còn khó nghe hơn không? Vậy bà ta thật sự rất biết làm người, rất biết khuyên.”

“Bảo bà ta tới nhà ông khuyên nhủ nhiều vào, ông có muốn không?”

Nụ cười trên mặt Từ Kiến trở nên khó coi, ông ta miễn cưỡng duy trì biểu cảm, bày ra dáng vẻ người hòa giải: “Đám trẻ như mấy đứa làm việc theo cảm tính, đừng có đa sầu đa cảm quá, nói chuyện đừng khó nghe như vậy.”

Triển Minh Chiêu nói: “Đừng tưởng tôi không nhìn thấy ông ngủ cùng một chăn với bà ta, chuyện của nhà tôi ông để tâm như vậy?”

“Ông tới quan tâm chuyện nhà người khác hay là tới quan tâm người phụ nữ vụng trộm với ông.”

Lời nói của Triển Minh Chiêu lập tức giống như nổ chảo dầu, ngay cả Cố Thịnh cũng đơ người.

Cố Thịnh lập tức nhớ ra rất nhiều chuyện, anh nhìn Triển Bác, lại nhìn Từ Kiến, đọc ra một tia khác thường.

Triển Bác của quá khứ, lẽ nào là bị tức chết?

Sắc mặt của Từ Kiến và Chu Kiều Dung tái mét, Từ Kiến hoảng hốt, ông ta muốn nhào tới bên cạnh Triển Minh Chiêu, muốn bịt miệng của cậu lại, nhưng lại bị Cố Thịnh đá một cái, ông ta khoa trương quát to: “Thằng nhóc thối mày nói bừa cái gì vậy? Sao không chặn họng mày lại.”

Triển Minh Chiêu âm u nói: “Lúc các người làm những chuyện đó, tôi đều nhìn thấy cả.”

Sắc mặt của Triển Bác xanh xanh trắng trắng, nhất thời rất đẹp mắt, lời của Triển Minh Chiêu bất thình lình nhắc nhở ông ta rất nhiều chuyện.

Một số điều kỳ lạ xuất hiện, đúng vậy, lão Từ nhà bên này tại sao lại để tâm chuyện nhà của ông ta như vậy, trước đây còn thường xuyên cảm thán với Triển Bác, nói Chu Kiều Dung không dễ dàng, mẹ kế khó làm…

Con trai út thì sao, nên chiều chuộng một chút.

*

Việc cãi vã ở nhà họ Triển nhanh chóng dấy lên làn sóng lớn trong viện gia thuộc, mọi người bàn tán xôn xao, mà Triển Bác là người trọng sỉ diện nhất, rõ ràng cảm thấy sai khác, nhưng ông ta vẫn phải bảo vệ mặt mũi, kiên quyết không thể bị đội mũ xanh.

Triển Bác lớn tiếng nói: “Trẻ nhỏ quấy náo, nói năng bừa bãi, ai dạy con nói bậy như vậy.”

Từ Kiến ở bên cạnh chột dạ phụ họa: “Đúng vậy, con nít không hiểu chuyện, mày là oán hận mẹ kế của mày, mày cũng đừng cắn bậy như chó dại chứ.”

Bình Luận (0)
Comment