Triển Minh Chiêu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh tanh, chỉ cảm thấy hoang đường nực cười.
Triển Ngải Bình ép cánh tay của Từ Kiến: “Ông nói ai là chó dại hả? Tôi nói với ông, các người nói rõ ràng cho tôi, hôm nay không nói rõ chuyện này thì không xong đâu, tôi tin em trai tôi, nó tuyệt đối sẽ không nói dối.”
“Em trai, chúng ta đi tìm lãnh đạo, tìm chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, em có gì nói đó, chị ở đây.”
Triển Minh Chiêu nói: “Chị, ông ta nguyện ý nuôi con trai của người khác, vậy thì nuôi đi, ông ta trời sinh đã không tự trọng.”
Nếu không phải hôm nay Cố Thịnh đột nhiên gây khó dễ, Triển Minh Chiêu không muốn nói chuyện này ra, cậu không muốn làm ảnh hưởng chị gái ưu tú đang học đại học, khiến cô phiền não chuyện trong nhà, khiến cô gánh một gia đình không tốt, sau này bị nhà chồng nói ra nói vào.
Đồng thời, trong lòng Triển Minh Chiêu vô cùng nhạo báng Triển Bác, bây giờ ông ta bỏ ra nhiều cỡ nào, thiên vị bao nhiêu, đợi sau này khi ông ta biết được chân tướng sự việc mới hối hận bấy nhiêu, ngu xuẫn bấy nhiêu, thống khổ bấy nhiêu.
Tới cuối cùng, người vợ mà ông ta cho là hiền huệ đội mũ xanh cho ông ta, đứa con trai út mà ông ta thiên vị chăm sóc không phải con ruột mình…Cả đời này của Triển Bác chính là một trò cười hoang đường, ông trời cũng không nhìn nổi.
Sắc mặt của Triển Bác khó coi, sắc mặt của Chu Kiều Dung càng khó coi, mà Triển Ngải Giai lại kinh hồn bạt vía, Triển Minh Khang lẫm liệt hoàn toàn không để tâm, lớn tiếng nói: “Tôi thà chú Từ là cha tôi hơn, bình thường chú ấy rất tốt với tôi.”
Chu Kiều Dung cho cậu ta một bạt tai: “Con nói bậy cái gì vậy?”
Triển Minh Khang: “Mẹ đánh con, mẹ lại dám đánh con!”
…
Một đống người vây xem ở bên ngoài, bàn tán xôn xao.
“Màn kịch này của nhà họ Triển thật đặc sắc, đầu của lão Triển đội mũ xanh rồi?”
“Ây yo này, nghĩ kỹ lại đúng thật hơi sai sai, có phải trước đây Từ Kiến quá quan tâm tới nhà họ Triển rồi không?”
“Nếu là thật, lão Triển cũng thảm quá, con trai của mình không nuôi, cả ngày thích thú nuôi con trai con gái của người khác, ông ta là Bồ Tát à.”
“Báo ứng đó, đây là báo ứng…”
Triển Bác nghe những người ở bên ngoài nói chuyện, ông ta hận mình không thể chết quách đi, một người sỉ diện nhất bị người ta chê cười, việc này không khác gì lấy mạng của ông ta.
Ngày hôm sau, Triển Ngải Bình dẫn em trai quậy tới bộ phận cấp trên, yêu cầu Triển Bác giao ra một phần chi phí nuôi dưỡng của Triển Minh Chiêu khi trước, không chỉ như vậy, còn muốn đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta, chỉ trích ông ta làm loạn quan hệ nam nữ, bắt nạt con cái liệt sĩ…
Bây giờ Triển Bác đã thành đối tượng bị nghiêm trị, sắp giáng chức đày tới hòn đảo nào ở phía nam giữ đảo, Chu Kiều Dung thấy vậy, lập tức ly hôn với ông ta, Triển Bác bắt đầu tố cáo bà ta làm loạn quan hệ nam nữ, hai người chó cắn chó, một miệng đầy lông.
Ly hôn với Triển Bác, Chu Kiều Dung chỉ có thể ảo não dẫn hai đứa con xuống nông thôn, bà ta đâu thể bám vào Từ Kiến nữa, tất cả đồ đáng tiền trên người bà ta đều bị Triển Bác cướp đi, quần áo cũng chỉ để cho bà ta vài bộ, chỉ còn lại quần áo cũ của năm xưa.
Chu Kiều Dung muốn để Triển Minh Khang lại cho Từ Kiến, Từ Kiến sỉ diện, ông ta đâu dám nhận, Chu Kiều Dung rủa mắng Từ Kiến ngay trước cổng nhà ông ta, Từ Kiến cũng vì làm loạn quan hệ nam nữ mà bị phê bình đày đi.
Ông ta cùng Triển Bác đi giữ đảo, trên đường còn đánh đấm nhau.
…
Màn kịch lớn này khép màn tại đây.
*
Cố Thịnh dẫn hai chị em Triển Ngải Bình vào nhà nghỉ, tâm trạng của Triển Ngải Bình không tốt lắm, tâm trạng của Triển Minh Chiêu rất tốt, cậu sáng sủa hơn trước đây không ít, Cố Thịnh dẫn cậu ra ngoài bảo cậu chọn quần áo cho chị gái, cậu chọn rất hăng hái.
“Anh thật sự muốn cưới chị em? Anh thật sự thích chị em?”
Cố Thịnh: “Thật, sau này anh chính là anh rể của em.”
Triển Minh Chiêu đang ăn kẹo sữa Thỏ Trắng do Cố Thịnh cho, tâm trạng sảng khoái, Triển Ngải Bình thấy cậu như vậy, không nhịn được cười, cô đi lên ôm Triển Minh Chiêu: “Là trước đây chị không đủ quan tâm tới em, không biết em ở nhà sống như thế nào.”
Triển Minh Chiêu: “Chị, chị đừng tự trách quá, em không đói bụng, chỉ là nhìn mấy người họ không thoải mái, sau này cũng không muốn nhìn thấy họ nữa.”
Triển Ngải Bình gật đầu: “Ừm.”
Triển Minh Chiêu: “Chị, em với anh năm Cố đã chọn cho chị vài bộ quần áo, chị mặc vào thử xem.”
Triển Ngải Bình bất đắc dĩ: “Sao lại mua quần áo cho chị, Cố Thịnh, anh dẫn A Chiêu ra ngoài, anh nên mua quần áo cho nó.”
Cố Thịnh cười nói: “Em ấy nói muốn mua quần áo cho chị.”
Triển Minh Chiêu: “Chị, em lớn nhanh, dáng người của chị đã cố định rồi, có thể mặc vài năm, không lãng phí.”
Triển Ngải Bình không nhịn được nói: “Ngày nào chị cũng mặc quân trang ở trường, mua cho chị nhiều quần áo như vậy mới là lãng phí.”