Triển Minh Chiêu: “Bây giờ chị yêu đương rồi, vẫn nên sửa soạn xinh đẹp một chút chứ…”
Cố Thịnh dẫn hai chị em họ về nhà, nếu không phải Cố Thịnh đã gọi điện về, kỳ thực Triển Ngải Bình không muốn tới, trong nhà vừa xảy ra chuyện như thế, cô lại dẫn theo em trai…Cố Thịnh khuyên cô: “Đó là bác trai và bác gái của em, trước đây cha anh thích em lắm, em dẻo miệng một chút, làm nũng một chút, em chính là con dâu tốt nhất trong lòng họ rồi.”
“Đợi lát nữa về, em với anh cùng gọi cha mẹ.”
Triển Ngải Bình: “…”
Nhà họ Cố chờ đợi con trai út dẫn người yêu tới nhà bận tối nhốn nháo, họ biết trước người yêu của Cố Thịnh rồi, chuyện của nhà họ Triển, hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn cũng nghe, trong đó còn có bóng dáng của con trai út ông ấy.
Con gái lớn nhà họ Triển dẫn người yêu về, người yêu là thằng năm nghịch ngợm, con trai của ông ấy.
“Mấy ngày nay toàn là chuyện gì đâu?” Cố Trạch Ngạn muốn liên lạc với con trai út của mình, nhưng lại không liên lạc được.
Tần Anh: “Bình Bình thật sự hẹn hò với thằng năm rồi?”
Cố Trạch Ngạn hơi cổ quái: “Có thể là giả.”
Đợi khi Cố Thịnh dẫn Triển Ngải Bình tới nhà, cho dù Cố Trạch Ngạn không muốn thừa nhận cũng khó, đứa con trai này của ông quá cần mẫn, cần mẫn tới mức người cha ruột như ông cũng không nhìn nổi.
Vừa ân cần hỏi han, vừa dịu giọng dỗ dành các kiểu, bận tới bận lui bưng trà rót nước, hầu hạ vợ mình chu đáo.
Triển Ngải Bình lần đầu tới nhà, cô cảm thấy mình cũng nên biểu hiện ra dáng vẻ của một cô con dâu tốt, cũng giành nấu nước pha trà rửa bát, ăn cơm xong, hai người giành đi rửa bát.
“Bình Bình, em ngồi đi, bát để anh rửa.”
Triển Ngải Bình: “Để em rửa đi.”
Cố Thịnh: “Em đừng đụng tới, để anh.”
…
Không giành được công việc rửa bát, Triển Ngải Bình chỉ đành đi làm việc khác, cô đi quét nhà lau sàn cũng được chứ? Người ta nói lần đầu tới nhà chồng, để biểu thị tôn trọng, nên chủ động một chút.
Tuy cô cũng không phải lần đầu tới nhà họ Cố, nhưng lần này khác.
Cố Thịnh rửa bát xong, giành lấy chổi từ trong tay cô: “Vợ à, em đừng đụng, để anh…”
Triển Ngải Bình: “Anh đừng giành với em, đã nói là để em!”
Cố Thịnh: “Em nghỉ đi, em đi nói chuyện với mẹ anh.”
Triển Ngải Bình: “Để em quét, để em!”
…
Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn nghe hai người họ cãi nhau giành làm việc nhà, khóe mắt giật loạn, khóe miệng cũng giật loạn, Cố Trạch Ngạn không thể tin nổi: “Sao hai đứa nó có thể hợp vào nhau vậy?”
Tần Anh: “Đánh là thương, mắng là yêu, đánh đánh mắng mắng rồi yêu nhau?”
Cố Trạch Ngạn: “Nếu hai đứa nó thật sự thành đôi, sau này trong nhà không phải sẽ ầm ĩ cả ngày sao.”
…
Cố Tương Nghi lặng lẽ báo cáo nhỏ: “Cha, mẹ, anh trai và chị dâu con hôn nhau.”
“Hai người họ tưởng con không nhìn thấy, con nhìn thấy rồi! Anh con hôn lén chị dâu con!”
“Chị dâu con đỏ mặt rồi! Chị Bình Bình vậy mà cũng biết đỏ mặt!”
Cố Trạch Ngạn: “Con thám thính thêm đi!”
Tần Anh: “Suỵt, ông nói chuyện nhỏ một chút.”
Cố Trạch Ngạn: “Cặp oan gia này thật sự thành rồi?”
Mới đầu Cố Trạch Ngạn hoàn toàn không chịu tin, sau đó nhìn thấy dáng vẻ chàng rể cần mẫn của Cố Thịnh, ông đã không nhìn nổi nữa, đây còn là con trai của ông sao?
Ông gọi con trai Cố Thịnh của mình tới: “Con có thể đừng cố làm ra vẻ như vậy không? Người ta yêu đương cũng không giống như con, ân cần như vậy?”
Cố Thịnh nhíu mày: “Không phải cha dạy con sao? Ân cần một chút mới kiếm được vợ.”
“Trước đây lúc anh hai anh ba anh tư về, lão Cố cha nói như thế nào? Cha bảo các anh ân cần một chút, phải biết lấy lòng con gái xinh đẹp, phải tích cực chủ động, dẫn họ đi xem phim, xem múa ballet, viết thơ tình cho họ…”
Cố Trạch Ngạn: “Cha dạy chúng chứ có dạy con đâu.”
Cố Thịnh: “Con học theo rồi, trò giỏi hơn thầy, lão Cố, bây giờ con đang đắm chìm trong tình yêu của thanh xuân niên thiếu, cha và mẹ con đừng tới quấy rầy con.”
“Con, con không thể có tiền đồ một chút cho cha con sao?”
Cố Thịnh: “Con còn không có tiền đồ? Con không có tiền đồ thì ai có?”
Cố Trạch Ngạn: “…”
Tần Anh: “Ông đừng làm lỡ bọn trẻ người ta yêu đương nữa, nếu hai đứa nó muốn kết hôn, đợi Bình Bình tốt nghiệp rồi kết hôn.”
Cố Thịnh và Triển Ngải Bình ở nhà họ Cố gần nửa tháng, Triển Ngải Bình phải quay về trường, Cố Thịnh cũng phải xuống liên đội, Cố Thịnh đề nghị để Triển Minh Chiêu ở lại nhà họ Cố: “Để nó làm bạn với Tương Nghi, hai đứa xêm xêm tuổi nhau.”
Cố Thịnh định giúp đỡ em vợ của anh một tay.
Triển Ngải Bình do dự: “Để em ấy ở lại nhà anh? Thế này không ổn lắm…Hỏi thử ý kiến của em ấy đã.”
Triển Ngải Bình nói chuyện này với em trai Triển Minh Chiêu, Triển Minh Chiêu quyết liệt từ chối.
Triển Minh Chiêu nói: “Chị, em cũng không muốn sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu này nữa đâu.”