Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 773 - Chương 773. Cố Thịnh Trọng Sinh 24

Chương 773. Cố Thịnh trọng sinh 24 Chương 773. Cố Thịnh trọng sinh 24

Em trai không muốn ở lại nhà họ Cố, Triển Ngải Bình không cưỡng cầu, cô nói với Cố Thịnh: “Em muốn gửi em ấy ở chỗ thầy, như vậy em có thể thường xuyên gặp được em ấy.”

Cố Thịnh: “Em ấy chịu không? Hay là em hỏi em ấy thử, có muốn xuống liên đội cùng anh không, anh dẫn em ấy tới nông trường bên đó.”

Cậu nhóc Triển Minh Chiêu này, vừa tới nông thôn đã như cá gặp nước.

Triển Ngải Bình để Triển Minh Chiêu tự lựa chọn, cậu do dự một lúc: “Chị, em theo anh năm Cố.”

Triển Ngải Bình: “!”

Triển Minh Chiêu có lý do của mình: “Chị, em giúp chị đi giám sát anh ấy, nếu anh ấy dám trêu ghẹo cô gái khác, em liều mạng với anh ấy.”

Cố Thịnh: “Tới bên đó, em gọi anh là anh rể là xong.”

Triển Minh Chiêu từ chối: “Anh đừng hòng chiếm tiện nghi của chị em!”

Triển Ngải Bình cười gật đầu: “Vậy cứ như thế đi, anh năm Cố, anh giúp em chăm sóc nó đàng hoàng.”

Ba người họ ngồi xe về tới Thượng Hải, Cố Thịnh dẫn em vợ của mình đưa Triển Ngải Bình tới trường, Triển Ngải Bình không quên căn dặn Cố Thịnh: “Anh phải đốc thúc em ấy chăm chỉ học hành.”

Triển Minh Chiêu: “Chị, em không phải người học giỏi.”

Cố Thịnh gật đầu: “Em đừng lo, anh thấy cậu em vợ này của anh có chút thiên phú nghệ thuật, anh cho em ấy thi văn công đoàn, làm lính văn nghệ.”

Triển Minh Chiêu: “?!” Con mắt nào nhìn ra?

Triển Ngải Bình sáng mắt lên, cô mong đợi nói: “Em trai em còn có thiên phú nghệ thuật sao? Anh năm Cố, anh nhất định phải quản chặt em ấy.”

“Ừm, anh dạy em ấy hát, học chút nhạc khí.”

Triển Ngải Bình dặn dò Triển Minh Chiêu: “Em phải nghe lời anh rể em, lời của anh rể chính là lời của chị.”

Triển Minh Chiêu tức chết: “Chị, chị đừng bị người đàn ông này gạt!”

Đưa Triển Ngải Bình tới trường, đợi hai ngày, Triển Ngải Bình lại tiễn hai người họ tới ga tàu lửa, tận mắt nhìn thấy hai người họ lên tàu lửa, lúc này Triển Ngải Bình mới an tâm, cô vẫy tay về phía toa xe, lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Hai người trên tàu lửa là hai người đàn ông quan trọng nhất trên đời này của cô.

Xe lửa kêu o o rời đi, cô hô to một tiếng: “Tới nơi thì gọi điện thoại cho em!”

Sắp bắt đầu học kỳ mới, Triển Ngải Bình về trường, cô phải giúp đỡ huấn luyện sinh viên mới, bận rộn hơn một tháng, nhận được mấy bức thư do Cố Thịnh gửi tới, Cố Thịnh nói đã sắp xếp cho Triển Minh Chiêu xong xuôi: “Thằng nhóc này xuống nông thôn như cá gặp nước, ngày nào cũng chơi ngông, em đừng lo lắng.”

“Ừm.” Triển Ngải Bình nói: “Anh thì sao?”

Cố Thịnh: “Anh á? Huấn luyện thôi, ngày nào cũng như ngày đó, tháng nào cũng như tháng đó, giống như kim giây trên đồng hồ, mỗi ngày đều lặp lại vòng xoay.”

“Chỉ có khi nghĩ tới vợ anh, anh mới có thể nhảy ra khỏi đồng hồ.”

Triển Ngải Bình cười: “Anh sao chép ở đâu ra vậy?”

“Cái gì mà sao chép ra, anh tự nghĩ đó.”

Triển Ngải Bình nói chuyện hăng say với Cố Thịnh, người xếp hàng phía sau đã không thoải mái nữa, tiếng than phiền nổi lên: “Có thể nhanh lên một chút không, rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Có nhường cho người khác nói không?”

Triển Ngải Bình mặt dày lại nói thêm vài câu, cô không nỡ cúp điện thoại, còn muốn nghe giọng của Cố Thịnh nữa, nhưng điện thoại ở đây dài nhất chỉ cho phép nói mười lăm phút, cô nhìn đồng hồ, quyết định phải kéo tới giây cuối cùng.

Cô quay đầu nói: “Tôi nói với người yêu tôi thêm vài câu.”

Lại nói vài câu, lúc này mới lưu luyến cúp điện thoại, cô cầm mấy bức thư về ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng hứng thú nói: “Bình Bình à, yêu đương vào khác hẳn ha.”

“Nhìn dáng vẻ rạng rỡ này, nhìn cái là biết đã có được tư vị của tình yêu rồi.”

Tâm trạng của Triển Ngải Bình khá tốt, nghe lời trêu chọc của họ cô cũng không để tâm, trước đây chưa có người yêu, cô rất sợ gặp phải tình huống kiểu này, bây giờ có người yêu, cô hoàn toàn không sợ lời trêu chọc của người khác.

Trong lòng còn có chút khao khát chia sẻ mãnh liệt.

Cực kỳ muốn nói chuyện với người khác về người yêu của mình!

Triển Ngải Bình bóc thư ra, cô phát hiện Cố Thịnh gửi anh cho cô, là ảnh quân trang của anh, đứng bên trên xe chiến, vô cùng anh tuấn đẹp trai, có tận mấy tấm, Triển Ngải Bình ngồi trên ghế xem từ từ.

Sau khi xem xong, cô nói với mấy người bạn cùng phòng: “Các cậu có muốn xem ảnh của người yêu tớ không?”

Một cô gái họ Liễu mặt không cảm xúc: “Không xem.”

Một cô gái khác nói: “Không xem đâu, xem thêm vài lần, chỉ sợ tớ cũng muốn giành người yêu của cậu.”

“Khi nào bảo anh ấy tới mời chúng tớ ăn cơm?”

“Người yêu của cậu đẹp trai như vậy, hỏi anh ấy còn có anh em gì không…”

“Anh ấy nhiều anh em lắm, nhưng đều không đẹp trai bằng anh ấy, anh ấy là người đẹp trai nhất trong mấy anh em nhà anh ấy.” Triển Ngải Bình thích thú nói tốt cho Cố Thịnh.

“Chậc chậc chậc, Bình Bình, cậu khen người thật sự khiến người ta không chịu nổi.”

Bình Luận (0)
Comment