Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 195 - Chương 195. Trẹo Lưng

Chương 195. Trẹo lưng Chương 195. Trẹo lưng

Chương 195: Trẹo lưng

Tô Tiếu Tiếu sờ bụng nhỏ của mình theo bản năng, không nhịn được mà nghĩ, nếu như có thể sinh ra một cô con gái thân thiết và đáng yêu giống như Bánh Đậu nhỏ thì cuộc đời này cũng thật viên mãn.

Sàng xong giá đỗ sạch sẽ, thật sự chỉ cần dùng nước hơi rửa qua là được, Tô Tiếu Tiếu thái ớt xanh đã phơi khô để dùng, nói tới cũng lạ, ớt xanh dài ở nhà Trụ Tử khi hái xuống rõ ràng là màu xanh nhưng sau khi phơi khô lại biến thành màu đỏ, lại còn không cay, rất thích hợp để tăng thêm màu sắc và hương vị, tụi trẻ cũng có thể ăn.

Tô Tiếu Tiếu ninh chín ruột già rồi chuyển vào nồi đất, lại chuyển ít than lửa trong lòng bếp vào trong lò than, để nó đun chậm.

Giá đỗ ngâm giấm chua là món làm nhanh, từ lúc bỏ vào nồi đến lúc ra khỏi nồi đại khái chỉ mười mấy hai chục giây, bằng không giá đỗ không đủ giòn sẽ không ngon, muối, đường, dấm chua, xì dầu điều chế theo khẩu vị thích hợp đựng trong một cái bát đợi dùng, rồi bỏ chút mỡ heo vào trong chảo, sau khi đun nóng chảo thì thả tỏi xắt miếng và ớt xanh khô thái sợi cùng vào chảo xào đến khi thơm. Lúc này đổ giá đỗ vào đảo nhanh vài giây, tiếp đó rưới nước tương đã điều chế xong quanh thành nồi rồi lại đảo nhanh cho đều sau đó lập tức cho ra khỏi nồi.

Món rau này chú trọng nhất là thế lửa, hơi chậm một chút thì giá đỗ sẽ nhũn.

Khi Tô Tiếu Tiếu xào đã nuốt nước bọt rồi, sau khi ra khỏi nồi không nhịn được mà nếm thử một miếng, chua thơm thanh giòn nóng hổi đều vừa vặn, cô thật sự quá yêu khẩu vị khoan khoái này quá.

“Mẹ ơi bọn con về rồi ạ!” Giọng nói vang tới từ rất xa vừa nghe đã biết là của Cơm Nắm nhỏ.

Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ ngửi thấy mùi thức ăn đều đúng giờ về nhà.

Hàn Thành cũng về nhà ngay sau đó, cả gia đình đều rất đúng giờ cơm.

Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ chạy ngay vào trong bếp sau khi rửa tay xong, Cơm Nắm nhỏ ngồi xổm bên cạnh bếp lò hít một cái, lại nhích gần một chút nghe tiếng ùng ục: “Oa, mẹ ơi, mẹ thật sự làm món ruột già sốt mà con thích nhất sao?”

Tô Tiếu Tiếu đã xới cơm xong, kêu Trụ Tử nhỏ bưng một bát ra ngoài: “Cơm Nắm, con đừng ngồi sát như thế, cẩn thận bị bỏng, để cha tới bưng ra ngoài là chúng ta có thể ăn.”

Cơm Nắm nhỏ cũng vui vẻ, chạy qua giúp bưng cơm.

Hàn Thành đi tới thấy Tô Tiếu Tiếu xoa lưng, lập tới đi qua tiếp tay cô vừa xoa vừa hỏi: “Trẹo lưng sao?”

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không phải, cái chảo sắt nhà mình nặng quá, khi rửa có hơi tốn sức.”

Thời buổi này, hộ gia đình nào ở nông thôn cũng đều xây một cái lò đất rồi đặt chảo lớn lên, tòa nhà tập thể ở trong thành phố không có đất rộng như vậy, đa số đều sử dụng bếp than hoặc là bếp củi, thành phố lớn cũng sẽ sử dụng bình gas nhưng tỷ lệ phổ biến hiện nay vẫn chưa cao. Khu tập thể gia đình quân khu chiếm diện tích lớn, cho dù là sân hay là nhà đều dựa theo quy cách ở nông thôn để xây, một cái chảo sắt đó nấu ăn quả thật rất thơm rất thần kỳ nhưng thật sự cũng rất nặng, ít nhất đối với Tô Tiếu Tiếu mà nói mỗi lần khênh lên cọ rửa chảo đều vô cùng tốn sức.

“Sau này đừng dùng chảo sắt to nấu cơm nữa cứ dùng nồi nhỏ đó đặt lên bếp than nấu đi, cơm cũng có thể dùng nồi đất đặt lên bếp than nấu, tay nghề của em tốt nên vị sẽ không kém gì đâu. Nghe lời, nếu sau này không nghe lời thì ăn cơm ở nhà ăn với anh.” Hàn Thành đã nhắc từ lần trước nhưng Tô Tiếu Tiếu không nghe, cứ nhất định đòi dùng chảo lớn nấu đồ ăn mới ngon.

Tô Tiếu Tiếu biết Hàn Thành thương cô, mới cong đôi mắt nhìn anh và bảo: “Vậy hôm nay em phải ăn nhiều giá đỗ ngâm dấm một chút, sau này cũng không ăn được nữa rồi.”

Hàn Thành nhìn người vợ xinh đẹp mà thấy yêu mến vô cùng, nhéo nhẹ vào eo cô một cái: “Đổi nồi thì không thể nấu sao?”

Tô Tiếu Tiếu tránh khỏi người anh: “Nhột…”

Bánh Đậu nhỏ không biết từ khi nào đã bước vào vừa vặn nhìn thấy cha “đánh” mẹ, mẹ còn tránh ra, thế này còn được sao? Bánh Đậu nhỏ xông tới, đập bàn tay nhỏ vào chân cha rồi ngẩng cái đầu nhỏ lên trừng mắt nhìn anh: “Không đánh mẹ, đánh cha!”

Hàn Thành cúi đầu nhìn đứa trẻ nổi nóng, lại khom người bế cậu bé lên, nhéo gương mặt nhỏ giận dữ của cậu bé, cảm thấy có hơi cạn lời: “Không đánh mẹ, chỉ đùa thôi.”

Bánh Đậu nhỏ không tin anh, quay đầu bĩu môi, duỗi tay đòi mẹ bế.

Tô Tiếu Tiếu duỗi tay bế cậu bé, quả thật là dở khóc dở cười: “Cha và mẹ chỉ đùa thôi, không phải thật đâu.”

Hàn Thành cảm thấy tiểu tử này cũng càng ngày càng trầm: “Đứa trẻ này nhỏ như vậy đã biết bảo vệ em rồi, ngay cả anh mà cũng dám đánh, không đá Tiểu Trương mới là lạ.”

Bình Luận (0)
Comment