Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 196 - Chương 196. Khen Ngợi

Chương 196. Khen ngợi Chương 196. Khen ngợi

Chương 196: Khen ngợi

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Lần sau trước khi Bánh Đậu nhỏ ra tay nhớ hỏi mẹ trước nhé, mẹ đồng ý thì con lại đánh sau, được không?”

Cô cũng không phải Đại Đoàn Kết, không có khả năng khiến tất cả mọi người đều thích cô, tật xấu này của đứa trẻ không sửa thì sau này không phải ngày nào cũng đánh người sao.

Bánh Đậu nhỏ ôm cổ mẹ mà không nói gì.

Tô Tiếu Tiếu không có cách nào với cậu bé, chỉ có thể dạy từ từ.

Một bữa cơm này ba đứa trẻ và Hàn Thành đều ăn rất thỏa mãn, duy chỉ có Tô Tiếu Tiếu là không ăn mấy miếng ruột già, ngược lại hơn nửa đĩa giá đỗ ngâm dấm đều vào bụng cô.

Hai giờ chiều, Tiểu Trương đúng giờ tới đón Tô Tiếu Tiếu, hôm nay Bánh Đậu nhỏ ngủ trưa không lâu mà cùng rời giường với hai anh trai, mới tiễn hai anh trai và cha ra cửa thì nhìn thấy ông chú đáng ghét này xuất hiện ở cửa, Bánh Đậu nhỏ đóng cửa lại, chặn cửa sau lưng không cho cậu ta vào.

Tô Tiếu Tiếu cũng chỉ vào phòng giúp Bánh Đậu nhỏ lấy cái bảng đen nhỏ, khi ra ngoài trông thấy tình cảnh này, cô lại cảm thán đứa trẻ này thật sự đã trưởng thành không ít, một tháng trước vẫn còn là Bánh Đậu nhỏ đáng yêu không biết nói chuyện, nhưng bây giờ đã biết mắng người đánh người, còn biết đuổi khách, quá giỏi.

Tô Tiếu Tiếu cúi người bế đứa trẻ lên: “Được rồi Bánh Đậu nhỏ, chú Tiểu Trương và mẹ là đồng nghiệp, không thể vô lễ như vậy được, chúng ta còn phải cảm ơn chú đã tới đón chúng ta nữa đó.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, việc nên làm thôi.” Tiểu Trương gãi mũi, tự biết biểu hiện hôm qua của mình đáng ghét, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ.

“Hôm nay đổi ở đâu?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.

Tiểu Trương hơi ngạc nhiên: “Đội trưởng Từ chưa nói với cô sao? Hôm nay không đi đổi bảng mà tới hội trường.”

Tô Tiếu Tiếu chớp mắt: “Hội trường?”

“Lên xe trước rồi nói sau.” Tiểu Trương mở cửa ở ghế sau xe, khi Tô Tiếu Tiếu ôm con lên xe, cậu ta còn dùng tay che nóc xe lại, thái độ ân cần quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ so với ngày hôm qua.

“Là như vậy, tháng sau chính là buổi biểu diễn báo cáo văn nghệ hàng năm của bộ đội, hôm qua lãnh đạo bộ đội nhìn thấy thanh tuyên truyền ở cửa lớn của chúng ta cảm thấy vô cùng hài lòng, đặc biệt tới tìm đội trưởng Từ đòi người, chỉ định kêu chúng ta qua đó giúp thiết kế bối cảnh sân khấu cho lần biểu diễn văn nghệ lần này.”

“Hả?” Tô Tiếu Tiếu ngơ ngác, Từ Đạt Mộc này thật biết nhận việc cho cô đấy, nếu thật sự mang thai cô còn phải đẩy hết sạch công việc cần ra ngoài làm đi, mà anh ta còn ôm đồm cho cô một việc lớn như vậy.

Tiểu Trương vô cùng hưng phấn, cậu ta đã ở đội tuyên truyền được ba năm, lần trước bị một Lý Mẫn đè đầu mà mãi cũng không được trọng dụng, sau này lại vì Tô Tiếu Tiếu mà mất đi cơ hội thể hiện, khỏi phải nói là nén giận bao nhiêu, nhưng không ngờ hy vọng lại được thắp sáng, đánh bậy đánh bạ kiểu gì lại khiến lãnh đạo cao nhất ở quân khu nhìn thấy sự tài hoa của cậu ta, nguyên văn lời của lãnh đạo là “tranh đẹp chữ hữu lực ý cảnh tràn đầy,” ngay cả đội trưởng Từ cũng vỗ vai cậu ta, bảo: “Tiểu Trương còn trẻ tuổi như vậy đã có thể viết ra được chữ đẹp như thế, tương lai rất rộng mở.”

Chữ của cậu ta cũng không phải hôm nay mới viết đẹp và cũng không phải hôm nay đội trưởng Từ mới biết, phải có phương án thiết kế xuất sắc như của Tô Tiếu Tiếu mới có thể tăng thêm sức mạnh cho nhau. Hiển nhiên cậu ta biết trong này ít nhất có hơn phân nửa là công lao của Tô Tiếu Tiếu, nếu như không có cô thì cậu ta còn chẳng biết đã bị chôn vùi đến khi nào mới có thể ngóc đầu lên được, cho nên có thể không ân cần với cô được sao?

“Đúng đó đồng chí Tô, tôi nghe nói hội biểu diễn văn nghệ lần này có phái lãnh đạo lớn hơn xuống đây chỉ đạo công tác, cho nên lãnh đạo ở quân khu chúng ta vô cùng coi trọng, loại bối cảnh sân khấu này mấy năm trước đều là do bộ phận hậu cần của bộ phận tuyên truyền bao thầu, lần này hiếm khi rơi lên đầu tội tuyên truyền chúng ta, chúng ta cũng phải thể hiện cho tốt mới được.” Tiểu Trương tràn đầy ý chí chiến đấu, nói không chừng được lãnh đạo nhìn trúng rồi cất nhắc thì sao.

Tô Tiếu Tiếu xoa mi tâm nhức nhối, không muốn tiếp lời nói của Tiểu Trương.

Bánh Đậu nhỏ cảm giác được tâm trạng của mẹ, bàn tay nhỏ xoa mặt Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ, vui vẻ…”

Con trai, sau này mẹ bận việc rồi, có khả năng buổi tối các con thật sự phải ăn cơm chung ở nhà ăn với cha đấy, còn vui được sao?

Hội trường ở tầng hai tòa nhà văn phòng quân khu, là một hội trường lớn chứa được chục nghìn người chiếm hết một tầng.

Bình Luận (0)
Comment