Chương 197: Nói chuyện riêng
Khi Tô Tiếu Tiếu và Tiểu Trương tới, mấy người phụ trách chính của bộ phận tuyên truyền cũng đã tới.
Điều khiến Tô Tiếu Tiếu khá bất ngờ là Giang Tuyết cũng ở đây, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, cô ta là diễn viên chính, tiết mục trọng điểm cô ta cũng có phần tham gia biểu diễn, hiệu ứng sân khấu chắc chắn cũng phải hỏi ý kiến của cô ta.
Giang Tuyết nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu cũng rất ngạc nhiên, tuy rằng đoàn văn công và đội tuyên truyền đều thuộc bộ phận tuyên truyền nhưng phạm vi nghiệp vụ hoàn toàn khác nhau, loại việc thiết kế sân khấu này không cần đến người của đội tuyên truyền mới phải.
Lãnh đạo của bộ phận tuyên truyền đã giải thích nghi ngờ cho cô ta rất nhanh, ông ta đi lên bắt tay Tiểu Trương và Tô Tiếu Tiếu một cách nhiệt tình: “Nghe lãnh đạo nói đồng chí Tô và đồng chí Trương có rất nhiều ý tưởng về phương diện thiết kế bối cảnh sân khấu này, đây là hai diễn viên chính của đoàn văn công chúng ta, Giang Tuyết và Tô Minh Lan, đây là nhà thiết kế chính cho sân khấu – Châu Kiện Quốc, còn đây là người lên kế hoạch chính – chủ nhiệm Trần, hôm nay tập trung mọi người tới chính là để bàn bạc thiết kế sân khấu này thế nào…”
…
Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nhỏ nghe lãnh đạo nói một hồi, toàn bộ đầu óc đều vang ong ong.
Lãnh đạo đặt tài liệu phương hướng thiết kế, dặn dò xong cũng rời đi ngay.
Tô Tiếu Tiếu thả Bánh Đậu nhỏ ngồi ở một bên, Giang Tuyết giẫm trên đôi giày cao gót đi tới: “Công việc này rất vất vả, sao cô lại vơ nó vào mình.”
Ngược lại Giang Tuyết không có ác ý, bối cảnh sân khấu biểu diễn văn nghệ hàng năm đều sửa một sửa hai sửa ba, thường đều là bàn bạc phương án và sửa phương án thông đêm đến sáng, chưa đến một giây trước khi lên sân khấu thì vẫn còn thay đổi tiếp, Tô Tiếu Tiếu mang theo con đi làm thật sự không thích hợp tham gia công việc này.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết sao đội trưởng Từ lại giúp tôi vơ việc này vào người nữa, tôi cũng chỉ biết sớm hơn cô có nửa tiếng mà thôi.”
Tiểu Trương còn đang đắm mình trong niềm hân hoan “cuối cùng cũng được đối thoại với lãnh đạo cao nhất của bộ phận tuyên truyền rồi,” nghe được Giang Tuyết nói như vậy, chỉ sợ Tô Tiếu Tiếu đẩy việc này đi, kéo theo cả anh ta cũng phải rút ra ngoài, mới nhanh chóng bảo: “Đây chính là việc tốt nghìn năm có một chứ không phải việc gì vất vả hết, đồng chí Giang Tuyết, cô đừng nói lung tung.”
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Đồng chí Tiểu Trương, có khả năng chúng ta phải bàn bạc thật cẩn thận, nếu cường độ công việc này quá lớn thì tôi không có cách nào tham gia được.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Tiểu Trương thật sự nôn nóng: “Đồng chí Tô, đây chính là nhiệm vụ mà tổ chức sắp xếp, nếu nhiệm vụ đã phát xuống thì chúng ta phải làm cho thật tốt, sao cô có thể vì cường độ công việc lớn mà không làm được?”
Ở bộ phận tuyên truyền bọn họ, việc nào mà không phải làm cả ngày lẫn đêm không phân nam nữ? Cùng là đồng chí nữ, Lý Mẫn bận rộn còn khủng khiếp hơn cả đàn ông như bọn họ, bằng không có thể ngồi vào vị trí phó đội trưởng được sao? Sao đến chỗ Tô Tiếu Tiếu lại không muốn làm chứ?
“Tôi chắc hẳn không cần phải báo cáo với cậu, hôm nay nếu tôi đã tới vậy tôi nhất định sẽ làm ra phương án thiết kế này, về phần công việc sau này sắp xếp thế nào, tôi sẽ đích thân đi tìm đội trưởng Triệu bàn bạc, chủ nhiệm Trần, tôi đã hiểu đại khái bối cảnh sân khấu của các ông cần phong cách gì, làm phiền ông cho tôi tỉ lệ kích cỡ phông nền bối cảnh, tôi trở về thiết kế phương án sau đó sẽ giao lại cho đội trưởng Từ của chúng tôi, đến khi đó kêu anh ta giao cho ông, chậm nhất là khoảng ngày kia.” Tô Tiếu Tiếu bảo.
Chủ nhiệm Trần ngạc nhiên: “Cô không tham gia buổi thảo luận tiếp theo của chúng tôi sao? Chúng tôi còn rất nhiều chi tiết cần thảo luận, đồng chí Châu mới là người thiết kế chính, công việc chủ yếu của các cô là phối hợp với ông ta mà không phải là kêu cô đưa ra phương án và chỉ đạo. Đồng chí Tô, có thể cô ở phương án này không có kinh nghiệm gì, đây không phải là loại tờ rơi đơn giản có thể làm ra trong một hai ngày đó của đội tuyên truyền các cô, đây là bối cảnh sân khấu liên quan đến thể diện của toàn bộ quân khu chúng ta.”
Chỉ riêng khoản thiết kế này không bàn bạc hơn một tuần thì không thể thiết kế ra được.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu, vừa cười vừa đáp: “Tôi hiểu ý của các ông, có khả năng là các ông không hiểu ý của bộ trưởng khi kêu chúng tôi qua đây, các ông cảm thấy bộ trưởng điều chúng tôi qua đây là để làm việc phối hợp với các ông sao? Có rất nhiều người ở bộ phận tuyên truyền thậm chí là đoàn công ăn có thể phối hợp làm việc với các ông, cái gọi là không phá thì không xây được, nếu như bộ trưởng muốn bảo thủ không chịu thay đổi vậy hoàn toàn không cần điều đội tuyên truyền chúng tôi tới đây, mà cứ tiếp tục sử dụng phong cách thiết kế nhất quán của các ông không phải sẽ càng đảm bảo hơn sao? Hà tất phải kêu chúng tôi qua đây làm loạn?”
Chủ nhiệm Trần sững sờ.