Chương 1008: Khác nhau, Thủy Bạc 1
Mẹ chồng con dâu cãi nhau, Tiết Minh Hà tức điên nhưng thấy bộ dáng đáng thương đó của Tôn Thiên Lượng cũng không tiện đánh, không tiện chửi, chỉ đành chạy về nhà mẹ đẻ kể khổ, muốn cha mẹ chống lưng cho mình, xem có thể nhân cơ hội chia nhà được không.
Đương nhiên là không thành rồi, còn khiến cha mẹ được chứng kiến bản lĩnh diễn trò của cô ta.
Thật ra khi hai vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn cũng vô cùng thân thiết hòa hợp với nhau, nhưng Tiết Minh Hà cũng phát hiện ra mẹ chồng có hơi lắm chuyện, tính cách của Tôn Thiên Lượng lại mềm mỏng không có chủ kiến, rất dễ bị mẹ anh ta điều khiển. Cô ta là vợ của anh ta làm sao có thể chịu được chuyện này, khó tránh khỏi muốn giành giật quyền chỉ huy Tôn Thiên Lượng.
Tôn Thiên Lượng là kiểu bạn nói trước thì tôi nghe bạn, tôi cảm thấy bạn nói có lý thì tôi nghe bạn thôi, nếu như hai người có ý kiến bất đồng, muốn đánh nhau vậy tôi sẽ đợi các người đánh xong rồi lại nghe sau.
Nhưng bà Tôn là người thích thể diện, Tiết Minh Hà cũng không phải người chua ngoa đến thế, nếu như hai người họ có ý kiến với đối phương sẽ không đánh nhau đâu, mà chỉ biết giận lẫy hoặc là lấy Tôn Thiên Lượng ra trút giận.
Tôn Thiên Lượng lại vừa bối rối vừa buồn bực, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì mà mình lại bị ức hiếp.
Sau này bà Tôn thương con trai mới chịu nhường bước, Tiết Minh Hà sinh đứa con rồi cũng dần hiểu người nhà chồng hơn, cũng quyết định nhường bước.
Cuộc sống trôi qua cũng được, nhưng khó tránh khỏi xung đột va chạm.
Ở chung lâu rồi, bà Tôn cũng không còn khách sáo như vậy nữa, Tiết Minh Hà cũng dám cãi lại mẹ chồng, Tôn Thiên Lượng lại bắt đầu gặp xui xẻo.
Dưới thế giáp công của Tiết Minh Hà trẻ tuổi khí thịnh cộng bà Tôn đương thời kỳ mãn kinh, Tôn Thiên Lương có một chuyện đã làm suốt mấy năm như vậy chính là bế con trai hoặc là con trai nhỏ hơn đến nhà mẹ vợ lánh nạn.
Vợ và mẹ lại đang ở nhà cãi nhau, cha chồng trốn tới văn phòng đại đội hoặc là công xã, những người khác đều đi làm việc hết, anh ta không có chỗ trốn thì mượn cớ đi thăm đứa cháu nhỏ nhất, ôm người chạy đến nhà mẹ đẻ của vợ.
Sau khi Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực kết hôn, anh rể cả còn ôm cháu tới cửa thăm vài lần.
Tôn Thiên Lượng còn cảm thán, trông Tiết Minh Hà cũng tương tự với Lâm Tô Diệp, nhìn thì hiền lành ôn hòa nhưng sao lại lợi hại như thế?
Theo quan điểm của Tôn Thiên Lượng, vợ mình không có sức bằng Tiết Minh Xuân nhưng lại có tính cách của Minh Xuân!
Đương nhiên ly hôn là không có khả năng rồi.
Hai vợ chồng cãi nhau vặt hờn dỗi một chút, Tiết Minh Hà về nhà mẹ đẻ đòi giải tán, nếu như bà Tiết tức lên nói mấy lời như “vậy thì mau giải tán đi, mang hết của hồi môn về đây, mấy đứa con cũng chia mỗi người một nửa” như thế, vậy Tiết Minh Hà lại không vui.
Đây chính là một cách để cô ta trút bầu tâm sự thôi.
Nếu như cô ta thật sự muốn ly hôn thì hai vợ chồng cũng không thể sinh nhiều con như vậy được.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết đã quá hiểu cô ta rồi, Tiểu Lĩnh cũng đã nhìn thấu con người cô ta rõ ràng.
Lâm Tô Diệp kéo Tiết Minh Hà ngồi xuống: “Đã một thời gian không gặp chị cả rồi, ở lại đây vài ngày đón tết trung thu với mẹ chúng ta đi.”
Cô hoàn toàn không hỏi Tiết Minh Hà lại xảy ra mâu thuẫn gì, đại khái chẳng qua chỉ là cãi nhau với mẹ chồng, hờn dỗi chồng, hỏi ra cũng vô dụng, cô ta không tới đây để xin ý kiến mà cô ta chỉ tới trút giận và thay đổi tâm trạng một chút mà thôi.
Tiết Minh Hà lau nước mắt: “Chỉ cần em dâu không ghét bỏ chị thì chị sẵn lòng ở đây đón Tết luôn.”
Bà Tiết chửi: “Mày mơ đẹp quá nhỉ, ở đến tết cơ à, mày có mang khẩu phần lương thực tới không?”
Tiết Minh Hà: “Cùng lắm thì giải tán thôi!”
Toa Toa ngẩng đầu nhìn cô ta mà cười hì hì.
Tiết Minh Hà bế Toa Toa lên đặt trên giường đất, nói với vẻ yêu thích: “Toa Toa xinh thật đấy, làm cô cả yêu quá trời.”
Người nhà họ Tiết lớn lên xinh đẹp mà người nhà họ Lâm cũng đẹp, Toa Toa kế thừa ưu điểm của cha mẹ, lúc còn bé trông giống phiên bản thu nhỏ của Lâm Tô Diệp, lúc này lớn hơn một chút cũng mang chút bóng dáng của cha.
Lông mày của Lâm Tô Diệp hơi cong, dịu dàng xinh đẹp, của Toa Toa thì lại càng dài hơn một chút, sống mũi cũng rất thẳng.
Tiết Minh Hà thích con gái nhưng cứ cố tình cô ta sinh tận năm đứa con trai.
Cô ta nhỏ hơn anh cả Tiết hai tuổi, vì quanh năm không cần ra đồng, khí hậu bên công xã Thủy Bạc lại dưỡng người nên cô ta trông còn trẻ hơn Tôn Triển Anh nhiều.