Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1010 - Chương 1010. Khác Nhau, Thủy Bạc 3

Chương 1010. Khác nhau, Thủy Bạc 3 Chương 1010. Khác nhau, Thủy Bạc 3

Chương 1010: Khác nhau, Thủy Bạc 3

Bà Tiết thích thể diện vô cùng, Tiết Minh Hà thì lại giúp băm cải thảo làm nhân, lúc này canh ngọt cũng đã hầm gần xong, mẹ Cố và cha Cố ngồi xe tới đây, gặp mặt chính là cảnh tượng nhiệt tình thân thiết.

Hiển nhiên Tiết Minh Hà ngại nói lại chút chuyện đó của mình, cũng cùng nhận trưởng bối một chút.

Lại qua một lúc, cô út và Cố Mạnh Chiêu cùng nhau về nhà, thấy Tiết Minh Hà, cô út ngây người: “Chị, chị lại đánh anh rể nên về nhà mẹ đẻ trốn đấy à?”

Mặt Tiết Minh Hà đỏ bừng lên: “Nói vớ vẩn gì đấy, chị đánh anh ấy bao giờ? Chị là người hung dữ như vậy sao?”

Cô út ồ một tiếng: “Chị không hung dữ, chị chỉ vừa cào vừa cắn, không có một chút võ đức nào thôi.”

Cố Mạnh Chiêu mím môi cũng không thể che giấu được ý cười nơi khóe miệng, anh ta ôm vai cô út đi vào trong phòng hai người: “Minh Xuân, lấy quần áo đi tắm trước đi.”

Hai người bọn họ về phòng trước, tránh cho cô út lại nói thêm khiến Tiết Minh Hà xấu hổ.

Tiết Minh Hà: “Chị không thể về nhà mẹ đẻ được à.”

Lâm Tô Diệp: “Chị cả, chị dẫn Toa Toa đi gọi điện cho anh rể đi, cũng báo bình an cho gia đình luôn.”

Bà Tiết: “Đang bận lắm, đường dây điện thoại ngày tết lớn, mày có gọi cho Thiên Lượng cũng không được đâu.”

Trừ phi là điện thoại trong thành phố gọi cho nhau, còn muốn gọi ra ngoài đều phải chen chúc tắc nghẽn.

Không thấy Tiết Minh Dực còn không gọi về được hay sao?

Hơn bốn giờ, Đại Quân và Tiểu Lĩnh, ldl và Đại Đệ cùng nhau về.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh đổ mồ hôi đầy đầu, miệng Tiểu Lĩnh còn nhai thịt kho, khóe miệng chảy dầu.

Lưu Diễm Lệ: “Hôm nay nhà ăn có thịt kho, cháu với Mạn Đông được chia chung nửa cân.” Cô ta lấy thịt kho ra, cười bảo: “Nhưng vị không ngon bằng lòng sốt của bác gái được.”

Bà Tiết: “Sau này bác sẽ dạy các cháu.” Bà ta trực tiếp thái thịt kho thành miếng rồi trộn với dưa chuột.

Bà ta thấy Đại Quân và Tiểu Lĩnh đang ở đó gặm bánh bao nguội mới bưng dưa chuột trộn thịt kho cho bọn trẻ ăn: “Buổi trưa cũng không về ăn cơm, bà tưởng hai đứa các cháu tới nhà Hải Quân ăn cơm rồi.”

Hai đứa trẻ này cả ngày ở chung với Vương Tiểu Lợi và Lam Hải Quân, có đôi khi sẽ tới nhà Lam Hải Quân ăn cơm, có đôi khi sẽ dẫn người ta tới nhà mình ăn cơm, bà Tiết đã quen rồi cũng không chạy khắp nơi tìm cháu.

Tiểu Lĩnh: “Bọn cháu đi đá bóng gặp được một tay khó chơi lắm, mới đầu thua bọn cháu miết, sau đó mới thắng lại.”

Không thắng không chịu giải tán đây mà.

Đại Quân: “Bọn họ cũng đói.”

Cậu bé cũng đói, đi theo Tiểu Lĩnh thật sự… ăn cơm cũng thành nỗi lo lắng.

Tiểu Lĩnh vừa ăn cơm vừa muốn nói chuyện với Tiết Minh Hà, hỏi thăm mỗi một người trong nhà họ Tôn, cũng quan tâm đến chuyện và người ở nhà thông gia, chỉ thiếu hỏi thăm từng con vịt một tiếng.

“Cô cả, bây giờ anh cả cháu học thế nào rồi ạ, qua hai năm nữa có phải sắp thi đại học rồi không? Cô cũng phải nhắc nhở anh ấy chăm chỉ học hành vào đó!” Nghe giọng điệu này chẳng khác gì bà cụ.

Tiết Minh Hà: “Cô nào có quản được, nó là cháu trai lớn bảo bối của ông bà nội, có người bao che cho rồi.”

Tiểu Lĩnh: “Nếu không nghe lời thì cứ đánh thôi! Nếu cô không hiểu thì cứ học mẹ cháu…”

Lâm Tô Diệp kho khan một tiếng: “Anh cả của con học rất giỏi, giỏi hơn con.”

Tiểu Lĩnh: “Nhưng chắc chắn không giỏi bằng Đại Quân đâu, vẫn có không gian tiến bộ.”

Mọi người: “…”

Tiểu Lĩnh ăn hết một cái bánh bao, trong bụng có đồ ăn cũng không đói đến thế nữa, cũng có sức nói chuyện với cô cả.

Cậu bé kéo cô cả tới hỏi han ân cần, quan tâm cô cả lại xảy ra mâu thuẫn gì, nói ra cậu bé có thể giúp nghĩ cách giúp.

Tiết Minh Hà cảm động vô cùng: “Vẫn cần hai đứa cháu trai của cô chống lưng cho cô nữa.”

Bà Tiết ngắt lời cô ta: “Lề mề ở đó làm gì, ăn sủi cảo sớm một chút đi.”

Người đông sức mạnh, cán vỏ, gói sủi cảo, vừa nói vừa cười cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Lúc Lâm Tô Diệp đi ra bể nước bên ngoài cửa sổ rửa tay nghe thấy nhà bên nhỏ giọng cãi nhau, không biết là Đào Hồng Anh và Lâm Uyển Tinh cãi nhau hay là Cát Phong và Hồ Vệ Đông cãi nhau, dù sao thì người nhà này ngày nào chẳng chí chóe vài câu.

Lúc này giọng của Lâm Uyển Tinh truyền ra từ nhà bên cạnh: “Pha thọc gậy bánh xe này của cô cũng hay quá nhỉ?”

Lâm Tô Diệp chẳng để ý, cô mời người ta tới làm người giúp việc rồi lại đuổi người ta đi, còn tôi cho người ta đi làm thời vụ, thế này có liên quan gì đến thọc gậy bánh xe?

Bình Luận (0)
Comment