Chương 1011: Khác nhau, Thủy Bạc 4
Làm sao Lâm Uyển Tinh có thể không tức giận cho được?
Cô ta không thích Lưu Diễm Lệ cho lắm nhưng sau khi Lưu Diễm Lệ đi, cô ta lại tìm một người giúp việc trẻ khác, ngược lại biết nấu cơm, cũng nỡ dùng dầu, phải nói là quá biết dùng mới đúng, thật đúng là không ăn dầu nhà mình thì không biết quý trọng. Người giúp việc trẻ này cô ta phải nhắc nhở ít dùng dầu thôi, dầu đắt lắm, cái thứ chọc tức người đó còn bĩu môi nói gì đó sau lưng “nhà thủ trưởng còn không ăn được dầu cơ à? Kẹt xỉ thế,” nghe qua toàn lời vô sỉ này.
Tuy rằng nấu cơm qua cửa nhưng thói quen vệ sinh lại bình thường, cả ngày sửa soạn cho mình rất sạch sẽ chỉnh tề nhưng vệ sinh trong ngoài lại chỉ làm qua loa lấy lệ, đồ gia dụng không lau mà nền nhà cũng cũng không lau nốt, trong sân đi đến đâu cũng toàn lá cây với phân gà!
Thế này còn chưa tính, cái thứ này còn không giặt quần áo tử tế, giặt cũng như không giặt, ngược lại xà phòng dùng rất hao!
Lâm Uyển Tinh nghi ngờ bị cô ta trộm, nhưng lật tìm cũng không có.
Cô ta vừa nổi điên đã đuổi người giúp việc thứ hai đi, lại tìm một người phụ nữ khoảng bốn mươi con cái đã lớn cả tới, nấu cơm thì qua loa, thói quen vệ sinh cũng qua loa, nhưng chung quy vẫn có thể miễn cưỡng dùng được.
Khuyết điểm lớn nhất của người này là tay chân có hơi không sạch sẽ, muối dầu xà phòng gì đó đều có thể trộm giấu đi, lúc nấu cơm nấu thức ăn cũng ăn vụng một ít.
Lâm Uyển Tinh còn nghi ngờ liệu bà ta nhổ nước bọt vào cơm canh nữa không?
Nếu như bạn không nhìn thấy, bạn cũng không biết bà ta có thể làm gì.
Người giúp việc nhà người khác đều rất tốt, sao người giúp việc nhà cô ta lại khó tìm như thế?
Bây giờ nhà cô ta cũng không có người giúp việc, vẫn cần tiếp tục tìm người giúp việc mới.
Vừa so sánh như thế, Lưu Diễm Lệ thật tốt, tốt đến mức cứ mỗi khi Lâm Uyển Tinh tìm được một người giúp việc mới lại không tự chủ được mà so sánh với Lưu Diễm Lệ.
Lưu Diễm Lệ tiết kiệm, chịu khó, sạch sẽ, hiểu chuyện… chỗ nào cũng tốt hết!
Tết trung thu, nhà họ Tiết ở bên cạnh náo nhiệt vui vẻ, vừa nói vừa cười vừa gói sủi cảo, nấu thịt, nhà mình cũng đang làm đây nhưng người trong nhà lại mặt nặng mày nhẹ với nhau.
Hiển nhiên trung thu không thể ăn ở nhà ăn, có thế nào cũng phải gói một bữa sủi cảo, hầm một nồi thịt, dù sao bọn họ cũng là gia đình thủ trưởng, ngày lễ ngày tết không thể thiếu ăn thiếu uống được.
Lâm Uyển Tinh vào bếp làm chính cũng khiến cô ta mệt đến sống dở chết dở.
Ngày nào cô ta cũng phải đi làm, xử lý đủ các loại công việc to nhỏ, về đến nhà còn phải giặt quần áo nấu cơm, còn phải dọn dẹp vệ sinh nữa.
Điều càng khiến cô ta buồn bực hơn là cô ta phát hiện ra Hồ Vệ Đông không còn nghe lời giống như lúc trước. Trước đây nó cảm thấy mẹ vất vả, về nhà sẽ chủ động giúp dọn vệ sinh, rửa thức ăn nhặt rau, bây giờ nhìn thấy Cát Phong không làm gì nên nó cũng chẳng làm.
Ngược lại con gái của Đào Hồng Anh và Tiểu Mẫn còn chịu khó một chút, giúp quét dọn sân, nhóm lửa nấu cơm.
Nhưng Đào Hồng Anh cũng chẳng làm gì cả, giống như một chưởng quầy nhàn rỗi, cô ta kêu làm giúp một chút thì đối phương bảo: “Người giúp việc đâu? Mau tìm một người khác đi, chúng ta là gia đình thế nào, còn không tuyển được người giúp việc hay sao? Nào cần tự mình làm?”
Nhà bên cạnh láo nháo bận rộn, còn Lâm Tô Diệp thì lại nhàn nhã thoải mái.
Bà Tiết dẫn mấy người nấu cơm, gói sủi cảo cũng không cần đến cô, cô cầm tranh mà Hoàng Hiển Ninh tặng tới xem chung với đám người Cố Mạnh Chiêu.
Hoàng Hiển Ninh tặng một bức “Minh Nguyệt Đồ” cũng được coi là một bức hợp cảnh ngày tết trung thu, áng mây đuổi trăng và bầu trời đêm thoạt nhìn màu sắc tương phản sáng và tối, nhìn kỹ lại có mười mấy loại sắc thái đậm nhạt khác nhau.
Trăng sáng trên trời, tuy rằng bầu trời đêm không rực rỡ giống như ánh bình minh sáng sớm nhưng lại càng trầm lắng, ẩn nhẫn và yên tĩnh hơn, dãy núi nối liền không dứt bên dưới cùng áng mây trùng điệp nhuộm màu bên trên đều lộ ra một loại cảm giác tĩnh lặng và tươi đẹp của năm tháng.
Góc bên trái còn có đề tên và đóng dấu của anh ta.
Tác phẩm cá nhân của Hoàng Hiển Ninh hoặc là đẹp đẽ hoành tráng, hoặc là lộ ra một bầu không khí thần bí, kìm nén, rất ít có tác phẩm nào đơn giản và sáng tỏ như thế.
Lâm Tô Diệp rất thích.
Cố Mạnh Chiêu: “Cha em biết bồi tranh, kêu ông ấy giúp bồi đi ạ.”
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Nào cần làm phiền đến chú đâu, chị tìm một…”