Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1012 - Chương 1012. Khác Nhau, Thủy Bạc 5

Chương 1012. Khác nhau, Thủy Bạc 5 Chương 1012. Khác nhau, Thủy Bạc 5

Chương 1012: Khác nhau, Thủy Bạc 5

Cha Cố nghe thấy vậy: “Không phiền, gần đây chú thích làm mấy việc này lắm, cũng coi như tu thân dưỡng tính.”

Ông ấy cũng được tính là người quen cũ của cha Hoàng Hiển Ninh, trước đây cũng từng mua không ít tác phẩm của nhà họ Hoàng, phần lớn đều bị đốt hết, có vài bức thì được trả về.

Với mắt nhìn của cha Cố, tác phẩm này của Hoàng Hiển Ninh khá xuất sắc, rất có giá trị sưu tầm.

Tiết Minh Hà ở trong nhà thấy cả gia đình lớn hòa thuận cũng rất ngưỡng mộ, lại bắt đầu nói nhà mình khó ở thế nào, chưa bao giờ từng tập trung làm việc vừa nói chuyện vừa nấu cơm thân thiết vui vẻ như thế.

Cô ta vừa nói ra, bà Tiết đã mắng cô ta: “Mày thôi đi được rồi đấy, trước đây sao tao không phát hiện ra mày có tật xấu này nhỉ, một lần không tốt thì luôn luôn, mãi mãi, không bao giờ không, lúc tốt không nói, cứ hở ra không ổn là bắt đầu nhấn mạnh. Mày với mẹ chồng mày cũng sống chung hai mươi năm rồi mà vẫn chưa bắt đúng mạch là tại sao? Rồi, mày nói đi, lần này tại sao mày lại chạy tới đây đón lễ?”

Bà ta phát hiện ra người này đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn không trưởng thành hơn lúc hai mươi là bao.

Tiết Minh Hà: “Nhưng lần này không phải lỗi của con mà! Trước đây cũng không phải lỗi của con! Dựa vào cái gì phải là con bắt mạch của bà ta, tại sao không phải là bà ta bắt mạch của con?”

Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng của cảnh vệ: “Chị dâu, nhà thông gia nhà chị tới này, tôi giúp chị dẫn vào đây rồi đấy.”

Lúc đám người Lâm Tô Diệp vừa mới chuyển vào, trong nhà có người thân tới vẫn phải tự mình tới cửa dẫn vào, nhưng bây giờ bọn họ sẽ phái người dẫn tới.

Lâm Tô Diệp vội ra ngoài xem, hơn sáu giờ trời đã gần tối.

Ngoài cửa có một người đàn ông với dáng người cao gầy, bế một bé trai khoảng bốn tuổi, trên tay còn xách một con vịt bị trói chân.

Người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn lại trẻ hơn vài tuổi, vẫn là bộ dáng anh tuấn đó, bé trai trong lòng cũng xinh xắn đáng yêu, trong tay cầm một cái bánh trung thu đang gặm.

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Anh rể, cuối cùng các anh cũng tới rồi.”

Đây phỏng chừng là sở thích đặc biệt của hai vợ chồng, cãi nhau đấu võ mồm, vợ chạy về nhà mẹ đẻ, chồng trở về dẫn con đuổi theo tới đây.

Đương nhiên có đôi khi là Tiết Minh Hà không đúng, Tôn Thiên Lượng tự mình bế con trai út chạy qua đây tìm cha mẹ vợ chống lưng cho, sau đó ngày hôm sau Tiết Minh Hà lại qua đây.

Bà Tiết cũng không sợ cha Cố và mẹ Cố chê cười, đều là người thân tốt, ai lại chẳng biết nhau.

Nhà thông gia gặp mặt đều sẽ khách sáo hỏi han một hồi, giống như hai vợ chồng dẫn con tới đây thăm vậy.

Bà Tiết hỏi Tôn Thiên Lượng: “Cha mẹ con đều khỏe cả chứ?”

Tôn Thiện Lượng nói đều khỏe, còn chủ động nói lại chuyện trong nhà một chút, “tất cả đều tốt hết ạ.”

Bà Tiết mặt mày u ám hẳn: “Đều tốt hả?”

Tôn Thiên Lượng thấy sắc mặt của mẹ chồng nặng nề, mới lén nhìn Tiết Minh Hà.

Tiểu Lĩnh: “Chú cả, bà nội cháu đang hỏi chú đó, chú nhìn gì thế?”

Tôn Thiên Lượng cười: “Mẹ, mẹ đừng giận, thật sự không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là gần đây đại đội có chính sách mới thôi.”

Bà Tiết: “Đại đội có chính sách mới thì liên quan gì đến các con?”

Vừa nói tới chuyện này là Tiết Minh Hà lại tức giận: “Người ta nói trong thành phố thay đổi chính sách rồi, bây giờ đeo sọt đi bán thức ăn, gan to thì bán rau cũng chẳng ai thèm bắt, cũng không có người nào nói đầu cơ trục lợi gì cả, nên con nghĩ đại đội bọn con toàn là trứng vịt với vịt, sao không thể bán nhiều một chút, đại đội kiếm được tiền mà nhà bọn con không phải cũng kiếm được một ít để cải thiện sinh hoạt sao? Nhưng cha chồng con quá máy móc, quá cổ hủ, sống chết không chịu làm.”

Tôn Thiên Lượng: “Minh Hà, em nói chính sách thì nói sao còn mắng cha?”

Tiết Minh Hà: “Em mắng cha bao giờ? Em nói toàn là sự thật, anh nói xem có phải cha anh cổ hủ không?”

Tôn Thiên Lượng thấp giọng bảo: “Không phải ông cụ cũng là cha em sao?”

Tiết Minh Hà không phục: “Anh nói là cha em nhưng bọn họ có coi em là người một nhà không? Có chuyện cũng có bàn bạc với em không? Em nói gì là mẹ anh lại nói sao hả?” Cô ta lập tức học bộ dáng của mẹ chồng, dài giọng bảo: “Ôi giời, Minh Hà này, chúng ta là đàn bà cũng chẳng hiểu gì đâu, càng không hiểu chuyện của đàn ông, chúng ta đừng tham gia vào làm gì. Sao mẹ biết em không hiểu? Mẹ không muốn tham gia cần gì phải kéo cả em không được tham gia? Em muốn tham gia đấy!”

Tiết Minh Hà vừa nói là lại nổi đóa.

Bình thường lúc nhàn rỗi, mẹ chồng như vậy cô ta cũng không cảm thấy tức gì cả, nhưng tích tiểu thành đại, từng chút một gom góp lại, cô ta lại cảm thấy rất bực mình.

Bình Luận (0)
Comment