Chương 1013: Khác nhau, Thủy Bạc 6
Mình nói trồng thêm ít cây bông ở ruộng phần trăm, muốn làm ruột chăn bông nhưng bà ta cứ khăng khăng nói đứa trẻ nhà cô không hiểu, chúng ta phải trồng khoai lang, bằng không lương thực không đủ ăn.
Mình nói trẻ con thế này thế nọ thì bà ta nói ôi giời, tôi nuôi lớn nhiều đứa trẻ như thế còn không bằng cô sao?
Trước đây cũng thôi đi, Tiết Minh Hà không muốn tức giận, nhưng chỉ riêng lần này cô ta kiến nghị muối một lô trứng vịt muối lớn, ngoại trừ giao nhiệm vụ ra thì phần còn lại đem bán, đến khi ấy các xã viên có thể được chia hoa hồng, nào có gì không đúng?
Sao lại lấy chuyện cắt đuổi chủ nghĩa tư bản ra đây?
Cô ta nói cha chồng quá bảo thủ, tự cho rằng mình làm bí thư thì luôn tỏ vẻ quan cách, yêu cầu nghiêm khắc phải nói là quá mức hà khắc với người nhà mình, luôn muốn dựa vào chèn ép người trong nhà để thể hiện bản mặt quan cách của ông ta rõ ràng.
Nhưng nhiều năm như vậy ông chỉ là một bí thư của đại đội, cần gì cứ phải ra vẻ này nọ trước mặt người nhà?
Tôi cứ muốn bán trứng vịt đấy thì đã làm sao?
Ông không muốn kiếm tiền cho cả đại đội thì tự nhà tôi kiếm tiền, được chưa?
Mẹ chồng lại nói: “Minh Hà, cô nhìn em trai cô bán trứng vịt muối đi, ba hay năm trăm quả chúng ta đều cho, cũng không phải cha cô không ủng hộ. Chính sách của người ta còn ở đó, cha cô không thể dẫn đầu phá luật mà người nhà mình càng không thể dẫn đầu phá luật hơn.”
Mấu chốt là cô ta phá cái gì mới được đã?
Đại đội người ta đều làm nghề phụ, còn đại đội bọn họ cố thủ một vùng thủy sản lớn như thế tại sao cứ mãi nghèo rớt mồng tơi?
Giúp các xã viên trong tay có chút tiền dư, ăn ngon hơn một chút, mặc ấm hơn một chút không được sao?
Lần này khởi nguồn từ việc Lưu Hạ Nham bán trứng vịt rất khấm khá, bọn họ dùng phương pháp của bà Tiết, ở nhà dùng bình to muối trứng vịt, đến ngày lại chuyển đến vài đơn vị trong tỉnh thành và các thành phố khác. Bọn họ phát triển đến tận bệnh viện Nhân Dân tỉnh, đại học tỉnh, học viện mỹ thuật tỉnh, nhà ăn đại viện quân khu, còn có vài công xưởng khác nữa, đều có thể định kỳ gửi trứng vịt muối.
Thậm chí còn có người bán hàng rong trong thành phố muốn lấy hàng từ tay bọn họ để tự mình bán, đáng tiếc là không đủ hàng tồn.
Lưu Hạ Nham bàn bạc với Tiết Minh Hà, muốn nhập nhiều trứng vịt hơn, đương nhiên Tiết Minh Hà đồng ý, dẫn anh ta đến nói chuyện với cha chồng mình.
Vốn cô ta còn tưởng chuyện tốt như thế cha chồng chắc chắn sẽ vui, kết quả… ông cụ trực tiếp từ chối, không hề nể mặt cô ta chút nào cả.
Cái giá mà Lưu Hạ Nham trả cho bọn họ cao hơn giá mua ở hợp tác xã tiêu thụ mỗi quả một xu!
Hơn nữa người ta cũng không độc chiếm, nói có thể giao xong nhiệm vụ cho hợp tác xã tiêu thụ trước, phần còn lại mới cho anh ta, chỉ cần bọn họ nuôi thêm vịt, có thêm trứng vịt là được.
Thủ một vùng sông nước lớn như thế, bên trong đều là thức ăn cho vịt, cũng không cần phải cho ăn thêm lương thực gì, ông trời thưởng cho cơm ăn nhưng sao lão đồ cổ này lại không nghĩ thông cơ chứ?
Tôn Thiên Lượng cảm thấy cha mẹ anh ta cũng không sai, hai vợ chồng già hơn sáu mươi tuổi rồi, đời này còn không từng trải nhiều hơn bọn họ sao? Thời đại này thay đổi bất ngờ, ai biết bước tiếp theo sẽ thế nào? Người già có kinh nghiệm, nghe bọn họ chắc chắn không sai đâu.
Còn nữa, cha anh ta làm bí thư đại đội nhiều năm như thế, đại đội trưởng, đội trưởng sản xuất sẽ đổi nhưng bí thư lại mãi không đổi, ông ta có kinh nghiệm mà.
Châm ngôn cuộc sống của cha anh ta là: Phải chắc chắn, đừng mạo hiểm, mạo hiểm là bị đánh.
Năm đó luyện sắt thép, ăn cơm tập thể, ba năm nạn đói, có bao nhiêu đại đội nghĩ đủ mọi cách muốn kiếm thêm tiền nhưng cuối cùng thì sao, người nào cũng bị ngã sấp mặt, tất cả đều phạm lỗi sai.
Lão bí thư Tôn cảm thấy chỉ cần không chết đói, cứ chắc ăn mới là tốt nhất.
Nghĩ đến trước khi dựng nước, dân chúng sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, đừng nói là ăn no, chỉ là có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không còn khó nói.
Sau khi dựng nước không chết đói đã là tốt lắm rồi, bây giờ không những không chết đói mà còn được ăn no mặc ấm, thế đã đủ tốt hơn những năm năm mươi sáu mươi rồi.
Sao còn không biết đủ nữa?
Người không biết đủ chỉ toàn gây tai họa.
Cho nên đối với kiến nghị mở rộng quy mô chăn nuôi vịt và trứng vịt mà Tiết Minh Hà đưa ra, lão bí thư Ton trực tiếp phủ nhận, cũng chẳng muốn bàn bạc lấy một lời.