Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1014 - Chương 1014. Khác Nhau, Thủy Bạc 7

Chương 1014. Khác nhau, Thủy Bạc 7 Chương 1014. Khác nhau, Thủy Bạc 7

Chương 1014: Khác nhau, Thủy Bạc 7

Mới đầu bà Tôn cũng giúp con dâu khuyên ông cụ, cảm thấy giờ đã thời đại nào rồi, bốn người kia đã rớt đài, cuộc vận động đã kết thúc, bây giờ chẳng còn nơi nào làm vận động nữa cả, ngược lại phải làm sản xuất, kiến nghị của con dâu cũng rất đúng.

Nhưng lão bí thư Tôn vẫn không đồng ý như cũ, chỉ cần công xã không xác nhận chính sách thì đừng hòng có người nào lừa được ông ta.

Tuổi lớn rồi đặc biệt dễ nhớ lại quá khứ, ông ta lại cảm thấy năm đó mọi người vật lộn với thiên nhiên, ăn trấu nhai rau cũng vô cùng hăng hái, không giống mấy người trẻ tuổi bây giờ, ăn no uống đủ còn muốn ngày nào cũng được ăn thịt, đã thế còn muốn có tiền tiêu, đây không phải là tham lam thì là gì?

Ông cụ cũng cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt bốc đồng, mơ mộng viển vông, không thể chăm chỉ và chịu khổ được như thế hệ mình năm đó.

Tôn Thiên Lượng xưa nay không có bao nhiêu chủ kiến, cha anh ta là bí thư, ở nhà vẫn luôn nghe cha, là sau này vợ anh ta vào cửa không ngừng nói với anh ta nên anh ta cũng bắt đầu chia một tai ra nghe lời vợ.

Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, không cần biết nghe ai, chỉ cần cả gia đình hòa thuận vui vẻ, sống cuộc sống tốt vậy nghe ai cũng được.

Trước đây mâu thuẫn như vậy cũng có thể hòa giải, nhưng lần này Tiết Minh Hà hạ quyết tâm không chịu thỏa hiệp, cứ đòi cha chồng phải áp dụng ý kiến của mình.

Cô ta càng nói càng buồn, lại bắt đầu lau nước mắt, nói với cha Cố và mẹ Cố: “Chú, thím, hai người nói xem cháu muốn sống cuộc sống tốt hơn thì có gì không đúng? Nhà cháu có năm đứa con trai, nếu không kiếm thêm ít tiền thì sau này làm sao xây nhà lấy vợ cho tụi nó được? Chỉ dựa vào chút ít công điểm từ đầu năm đến cuối năm đó cũng chẳng chia được đến hai trăm đồng, một căn nhà còn không dựng nổi nói gì đến năm căn.”

Mẹ Cố: “Thím cảm thấy Minh Hà nói không sai đâu.”

Cha Cố vì hòa bình nên không tùy tiện phát biểu ý kiến, dù sao chính sách lớn như núi, cái chân đó của ông ấy chính là minh chứng.

Tôn Thiên Lượng nhìn bà Tiết: “Mẹ, vậy mẹ nói cha con có sai không? Bọn con chỉ cần cân nhắc đến gia đình mình, nhưng cha lại phải nghĩ cho cả đại đội, làm cán bộ cũng không dễ dàng gì.”

Bà Tiết kiên quyết ủng hộ con rể: “Chắc chắn rồi, không nói làm cán bộ đại đội mà chỉ riêng làm chủ nhà đã vất vả khó khăn rồi, nếu cả gia đình mười mấy miệng ăn, mỗi một người đều nghĩ chuyện của mình vậy người làm chủ nhà phải nghĩ cho cuộc sống của cả gia đình.”

Tuy rằng bà Tiết ủng hộ con rể, nhưng vì không có cha mẹ chồng bên cạnh, mình cũng không trông có vẻ người ít sức yếu đến vậy nên Tiết Minh Hà nói: “Vậy chia nhà đi, ai sống phần người đó, không phải càng tốt hơn sao?”

Tôn Thiên Lượng: “Minh Hà, chúng ta đã chia rồi, cha mẹ sống cùng chúng ta thây.”

Tiết Minh Hà: “Đừng có nói chuyện với tôi!”

Tôn Thiên Lượng: “Minh Hà, sao em lại không nói lý như vậy? Anh đang nói chuyện với em mà em lại giở trò xấu?”

Tiết Minh Hà: “Anh đi mau đi, nhà mẹ đẻ tôi không chứa được nhiều người như thế.”

Tôn Thiên Lượng: “Em nhìn em đi, lại chơi xấu.”

Lúc này Lưu Diễm Lệ và Đại Đệ đã nấu sủi cảo xong, gọi mọi người tới ăn sủi cảo.

Tiểu Lĩnh vẫn luôn ở đó hóng chuyện đợi sau khi mọi người đều ngồi xuống hết, cậu bé mới nói: “Chú cả, chuyện này cháu cảm thấy cô cả của cháu không sai đâu.”

Tôn Thiên Lượng: “Hả?”

Tiểu Lĩnh: “Chú cả, người phải đi lên chỗ cao, ai lại không muốn tốt? Cháu cũng muốn trong tay có tiền! Nếu như cháu có cách kiếm tiền thì cháu cũng chẳng do dự gì mà đi làm luôn! Có tiền không kiếm đúng là…”

Đại Quân vỗ cậu bé một cái.

Tiểu Lĩnh suýt chút nữa thuận miệng vui mồm phun ra câu “có tiền không kiếm đúng là ngớ ngẩn” vội vàng sửa lại, cậu bé hỏi: “Chú cả, trong túi chú có mấy đồng ạ?”

Tôn Thiên Lượng móc túi áo: “Ba đồng.”

Muốn vào thành phố phải ngồi xe, còn phải mua chút gì đó dự phòng cho con, tới chăm cha mẹ vợ cũng không thể đi tay không được.”

Tiểu Lĩnh: “Chú cả, mấy đồng này của chú ở quê còn tính là giàu có, rất nhiều ông cụ còn không thể lấy ra được hai hào tiền, nhưng mấy đồng tiền này của chú lại không tính là gì cả thành phố cả, còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt của cháu.”

Cậu bé cảm thấy Lâm Tô Diệp dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, lập tức ho khan một tiếng: “Cháu có một ý thế nào, chú cả, chú cũng biết tiền của Đại Quân và Toa Toa đều nhiều hơn chú, chú ra ngoài còn phải ngửa tay xin bà nội và cô cả đúng không?”

Tôn Thiên Lượng bị cậu bé hỏi mà túa mồ hôi đầy đầu.

Bình Luận (0)
Comment