Chương 1015: Khác nhau, Thủy Bạc 8
Anh ta cảm thấy Tiểu Lĩnh nói cũng có lý, gật đầu: “Đương nhiên kiếm tiền tốt hơn rồi.”
Đại Quân lại giải vây cho anh ta: “Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng tiền không phải thứ quan trọng nhất. Đối với ông bà nội nhà họ Tôn còn có cả chú cả mà nói, ổn định và đoàn kết, gia đình hòa thuận mới là điều quan trọng nhất.”
Tôn Thiên Lượng cảm thấy Đại Quân chính là vị cứu tinh, gật mạnh đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Lĩnh còn muốn nói gì đó.
Nhưng Đại Quân bảo: “Thật ra cô cả không sai, ông Tôn cũng không sai, mấu chốt là phải có cái cớ hợp lý để thuyết phục ông Tôn, để ông ấy cảm thấy có chính sách đáng tin sẽ không thành vấn đề nữa.”
Cô cả muốn mở rộng sản xuất, kiếm thêm tiền, vậy phải nghĩ cách thuyết phục được lão bí thư Tôn chứ không phải cãi nhau với mẹ chồng và chồng, có cãi cũng vô dụng.
Tiết Minh Hà vui vẻ, khen ngợi cậu bé: “Cháu trai cô đúng là thông minh, cô cũng đang có ý này, cô không khuyên được nên về nhà mẹ tìm người khuyên giúp cô đây.”
Cô ta liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp rồi lại nhìn Cố Mạnh Chiêu và cô út, hy vọng bọn họ có thể ra mặt.
Tiểu Lĩnh: “Cô cả, cô đừng nhìn mẹ cháu, mẹ cháu chỉ biết vẽ tranh may quần áo, cô muốn…”
Lâm Tô Diệp sợ cậu bé nói chuyện mình dùng đế giày quất vào mặt người ta ra nên ngắt lời: “Vậy con đi nói với Đại Quân đi, nếu như nói không rõ ràng, không thuyết phục được thì không được về.”
Đại Quân trừng mắt nhìn Tiểu Lĩnh, tuổi còn nhỏ đã thích ôm đồm nhiều việc, nhìn trò hay của em đi.
Tiểu Lĩnh cười lấy lòng với Đại Quân, gắp một miếng sủi cảo cho anh trai: “Đại Quân, ăn sủi cảo đi này.”
Toa Toa lập tức nở nụ cười, cô bé vẫn luôn lén nói chuyện với em trai nhà cô cả, phát hiện ra đứa trẻ này có hơi ngốc, lớn như vậy rồi vẫn chưa biết nói chuyện!
Tiết Minh Hà sợ hai đứa cháu trai không đủ sức thuyết phục nên nói với bà Tiết: “Mẹ, mẹ dẫn hai đứa cháu trai đi nói chuyện với cha mẹ chồng của con đi.”
Đại Quân: “Bà nội cháu đi thì chuyện này hỏng hết.”
Bà Tiết: “Hả? Bà không được trọng dụng như vậy sao?” Tuy bà ta cảm thấy con gái lắm chuyện nhưng nếu cháu trai lớn cần giúp đỡ thì bà ta sẽ lập tức phản chiến ngay, cháu trai lớn quyết định lập trường của bà ta mà.
Đại Quân: “Đến lúc đó bà Tôn khóc với bà, bà còn dùng được không?”
Quả nhiên bà Tiết lúng túng.
Tiểu Lĩnh: “Em cũng biết khóc này.”
Đại Quân đã bắt đầu bàn bạc chiến thuật thế nào với Cố Mạnh Chiêu, cha Cố và mẹ Cố.
Cố Mạnh Chiêu: “Không phải gần đây trung ương vẫn luôn họp sao ạ?”
Tháng năm năm nay [Nhật báo Quang Minh] đã đăng một bài báo [Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý], điều này có nghĩa phát triển kinh tế và xây dựng đất nước phải dựa vào thực tiễn để sinh ra kiến thức chân chính, chứ không phải dựa vào “hai hễ là,” càng không dựa vào con đường vận động.
(Chú thích: Hai hễ là tức “hễ là quyết sách mà chủ tịch Mao đưa ra, chúng ta nhất định phải giữ gìn; hễ là chỉ thị của chủ tịch Mao, chúng ta phải luôn vâng theo không thay đổi.)
Đó là ý tứ ẩn giấu bên trong, những chính sách trước đây không phù hợp với sự phát triển kinh tế hiện nay đề sẽ bị thay đổi.
Nghe radio còn có một thông tin, tuy rằng vẫn chưa xác định đề ra nhưng Cố Mạnh Chiêu cảm thấy tin tức này chắc hẳn là mở rộng, phát triển, tiến bộ, kinh tế, vì khắp các nơi đều đang phát triển kinh tế và lập lại trật tự…
Đại Quân: “Chúng ta tổng hợp các tin tức lại rồi viết thành một bản báo cáo, sau khi ông Tôn đọc chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác.”
Người giống như bí thư Tôn không thích nghe người trẻ tuổi nói chuyện, đặc biệt không thích người ta kết luận chủ quan, ông ta có triết lý sinh tồn của mình, làm theo từng bước, đi theo chính sách, chỉ cần là chính sách có thể tra được, vậy cho dù làm chuyện lớn cỡ nào cũng sẽ không bị thẩm tra và giáng tội.
Đây chính là danh chính ngôn thuận mà người thế hệ trước vô cùng coi trọng, phải có lý do chính đáng để tiến hành, chỉ cần chính và thuận vậy cho dù ở thời cổ đại tạo phản lên làm hoàng đế cũng không sợ, còn không thuận, không chính vậy một cây kim sợi chỉ bạn cũng không thể cầm.
Vốn chỉ là một bữa sủi cảo, cho dù có bao nhiêu nhân bánh thì đám người Đại Quân và Tiểu Lĩnh đều đã từng ăn cả rồi nên không còn thèm như khi còn ở nông thôn nữa, nhưng vì có chuyện của cô cả và chú cả làm gia vị, bọn trẻ ăn vô cùng ngon miệng.
Một nhà ba người bị coi thành gia vị vẫn không hề hay biết, ăn cơm xong, Tôn Thiên Lượng còn muốn lấy lòng vợ nhưng lại gặp ánh mắt khinh thường của Tiết Minh Hà.
Tôn Thiên Lượng: “Vợ, cũng không phải anh không ủng hộ em, anh cũng muốn thuyết phục cha lắm.”
Tiết Minh Hà: “Anh nói á? Sợ là nói chưa được hai câu đã bị bọn họ kêu chạy tới khuyên em thì có.”