Chương 1016: Khác nhau, Thủy Bạc 9
Tôn Thiên Lượng: “Không có, không phải anh dẫn bé cưng nhà mình tới tìm em hay sao? Anh cũng cảm thấy bên mẹ người đông sức lớn, chắc chắn có thể nghĩ ra cách hay nên qua đây xin lấy kinh nghiệm.”
Lâm Tô Diệp giữ một nhà ba người bọn họ ở lại hại ngày, hai vợ chồng dẫn con trai út chơi vui rồi hãy về nhà.
Qua vài ngày, Đại Quân và Tiểu Lĩnh mời mấy bạn học Lam Hải Quân và Cát Phong đi chung, nói với bọn họ là đi chơi mùa thu, còn nói với trường học là về quê trải nghiệm lao động nên xin nghỉ vài ngày.
Bọn trẻ lại mời giáo viên và học sinh ở học viện mỹ thuật như Lâm Tô Diệp, Hoàng HIển Ninh cùng nhau tới công xã Thủy Bạc vẽ tranh lấy cảnh, để bọn họ vẽ lại tài nguyên thiên nhiên ở Thủy Bạc, thuận tiện giúp Tôn Gia Quan Trang tuyên truyền trứng vịt, vịt, bãi sậy…
Học viện mỹ thuật cũng có sắp xếp sưu tầm tư liệu tranh, trên cơ bản mỗi tháng đều sẽ ra ngoài một hai lần.
Chủ nhiệm giáo dục nhận thư xin của Hoàng HIển Ninh cũng lập tức phúc đáp, quyết định thời gian cho bọn họ, gửi thư giới thiệu cho trường học đóng dấu là xong.
Thủy Bạc thật ra chính là hồ, chẳng qua người địa phương quen gọi là đại Thủy Bạc Tử.
Công xã Thủy Bạc ba phần núi, sáu phần nước, một phần ruộng, vô cùng thích hợp trồng lúa nước, sản lượng cao, gạo thơm, sau này đến những năm chín mươi vẫn luôn làm buôn bán xuất khẩu.
Thời tiết mùa thu, bầu trời xanh thẳm xa xăm, áng mây nhạt màu, có đàn chim trắng sải cánh bay qua, mấy trăm dặm Thủy Bạc tiếp giáp với chân trời, xanh như ngọc bích, vịt ngan thành đàn, sóng xanh dập dờn xô những cây sen tàn nghiêng ngả, mở ra một phong cảnh đẹp như tranh, điền viên động lòng người.
Mấy đứa trẻ nháo nhào phát ra tiếng khen ngợi ngạc nhiên: “Vậy mà còn có nơi đẹp như vậy sao?”
Hoàng Hiển Ninh nói với sinh viên học viện mỹ thuật: “Chúng ta có thể ở lại nơi này vài ngày, mọi người dựa theo linh cảm của mình vẽ ra vài tác phẩm.”
Anh ta và Trương Thiệu Đông tới ủy ban cách mạng thuộc công xã Thủy Bạc để xuất trình thư giới thiệu, sau đó mời bọn họ sắp xếp chỗ ở cho.
Bí thư công xã đích thân đi gặp bọn họ, trực tiếp sắp xếp cho bọn họ ở lại điểm thanh niên trí thức tại Tôn Gia Quan, nơi đó có một điểm thanh niên trí thức lớn, đặc biệt phụ trách nuôi gà vịt ngan ngỗng.
Tiểu Lĩnh thì lại dẫn mấy bạn nhỏ lao tới nhà cô cả, cậu bé xung phong đi đầu: “Cô chú, bọn cháu tới rồi ạ!”
Tiết Minh Hà đang ở nhà chuẩn bị cơm tối, nghe thấy tiếng của Tiểu Lĩnh cũng mừng rỡ đi ra đón: “Để cô đợi lâu quá, cuối cùng cũng chịu tới!”
Sắc mặt của bà Tôn thay đổi, lén giục cháu trai Tiểu Tứ đi: “Mau, đi nói với ông nội cháu là mẹ cháu gọi viện binh tới rồi, kêu ông đừng về nhà, cứ đợi tin bà.”
Tiểu Tứ vụt cái chạy ra ngoài.
Đại Quân nhìn thấy Tiểu Tứ chạy đi lập tức kéo người lại, nhét vài viên kẹo sữa con thỏ trắng cho cậu bé: “Đi mời ông nội về nhà, cứ nói anh có chính sách mới trong tỉnh cho ông xem.”
Tiết Minh Hà thấy hai đứa cháu trai dẫn bốn bạn học tới cửa, người nào cũng ăn mặc chỉnh tề ưa nhìn, còn tự mang theo túi khẩu phần lương thực cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Mấy đứa trẻ chào hỏi Tiết Minh Hà trước, rồi lại theo Tiểu Lĩnh chào hỏi bà Tôn.
Trước đó bà Tôn nghe con dâu nói cháu trai lớn sắp qua đây chơi, đương nhiên bà ta đồng ý, nhưng vào thời điểm này lại có hơi vi diệu, bà ta quả quyết cho rằng là con dâu tìm người ở nhà mẹ đẻ đến chống lưng.
Hai đứa cháu trai tới rồi, bà nội bọn trẻ còn có thể không tới?
Bà Tôn xốc lại hai trăm phần trăm tinh thần để ứng phó với bà thông gia, kết quả bà ta nhìn ra bên ngoài lại không thấy người vào, mới bối rối hỏi: “Bà nội các cháu đâu?”
Tiểu Lĩnh cười đáp: “Bà nội ở nhà trông Toa Toa rồi ạ.”
Vốn mẹ cũng muốn dẫn Toa Toa tới, kết quả tổ kịch bên đó có biểu diễn văn nghệ, phải đi thăm hỏi các chiến sĩ quân Giải Phóng, Toa Toa nghĩ đến cha không về nhà đón tết, những chú khác cũng không thể về nhà đón tết, nên cô bé chủ động xin đi đánh giặc, muốn theo hiệu trưởng Nghiêm đi thăm hỏi các chú.
Bà thông gia không tới à, bà Tôn thở phào nhẹ nhõm một hơi lại thầm thấy có hơi mất mác, nếu không có chuyện cãi nhau với con dâu này thì bà ta vẫn rất thích gặp bà Tiết.
Đương nhiên bà ta và con dâu cãi nhau cũng không xé quần xé áo túm tóc chửi đổng như mấy người khác, chỉ là ý kiến bất đồng xuất hiện tranh chấp, sau đó con dâu giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ.
Trước kia cũng thường như vậy, bà Tôn cũng nhìn quen rồi không còn thấy lạ nữa.