Chương 1017: Đứa nào cũng hiểu chuyện cả
Nhưng thấy mấy đứa trẻ Đại Quân và Tiểu Lĩnh ăn mặc gọn gàng xinh xắn, toàn đi Warrior trắng tinh, lại nhìn mấy đứa trẻ nhà mình không phải giày vải rách thì chính là dép cao su vàng, thậm chí còn có cả giày cỏ nữa, nói ra thì chính là sự chênh lệch của người lớn kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu nhà mình cũng kiếm thêm tiền vậy lũ trẻ có thể không được mặc quần áo đẹp và đi giày mới chắc?
Nghĩ tới đây, bà Tôn lại có hơi chột dạ, cảm thấy con dâu muốn kiếm tiền cũng không có gì không tốt, nhưng bà ta và ông cụ là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên phải ủng hộ ông cụ.
Tuy rằng ông cụ là lão bí thư nhưng làm cán bộ có lợi ích cũng có cả cái bất lợi, bây giờ người trẻ tuổi được ăn no uống đủ không cảm thấy ông hữu dụng, nhưng cứ hễ không vừa ý một chút là chửi ông phế vật.
Mấy năm liền ông cụ đã không ít lần nghẹn cục tức, đến bây giờ áp lực từ công xã và áp lực từ đội sản xuất đều đè hết lên người ông ta.
Bà Tôn cách vách tường hét to gọi cháu trai Tam Bảo Nhi đang ở bên ngoài, kêu thằng nhỏ dẫn các em đi hái táo ăn.
Trẻ con đông không phải đứa nào cũng thích học, càng không phải đứa nào cũng có thể học. Thằng cả thằng hai còn học được nên cho bọn nó học, thằng ba thằng tư trông không thích đi học cho lắm, ngồi ở đó cũng khó chịu nên tùy tiện cho tụi trẻ học vài ngày lại nghỉ vài ngày, cũng theo người lớn làm ít việc.
Tiểu Lĩnh vừa định chạy ra ngoài chơi, nhưng đột nhiên nghĩ đến mục đích của chuyến đi này lại vội vàng phanh gấp: “Bà ơi, không bận việc thì để ngày mai đi cũng được ạ.”
Cậu bé liếc mắt ra hiệu với mấy người Đại Quân, kêu bọn họ mau chóng dỗ bà cụ vui vẻ, đợi lão bí thư về nhà có thể tập trung hỏa lực đối phó với ông ta.
Cho dù bọn trẻ không thể lôi kéo được bà ta, nhưng cũng có thể khiến bà ta thấy ngại khi giúp ông cụ, đến khi đó lão bí thư thiếu mất một chiến lực lớn sẽ càng dễ công hạ hơn.
Bọn họ cũng nhao nhao lấy đồ ăn vặt và bản lĩnh ra, người nào cũng rót thuốc mê cho bà Tôn, khiến bà Tôn thích đến mức hoa hết cả mắt.
Bà ta cười không khép được mồm: “Mấy đứa các cháu thật đáng yêu quá, đứa nào cũng hiểu chuyện cả.”
Bà ta không nỡ ăn đồ ăn vặt của trẻ con nhà người ta, kêu bọn trẻ cất đi, còn lấy của nhà mình ra chia cho tụi nhỏ.
Tiểu Lĩnh và mấy người Lam Hải Quân rất hào phóng chia một phần đồ ăn vặt cho bà ta, kêu bà ta giữ lại từ từ chia cho lũ nhỏ trong nhà ăn.
Tiểu Lĩnh: “Bà ơi, cháu chưa bao giờ được đi thuyền, chèo thuyền có vui không hả bà?”
Lam Hải Quân: “Cha cháu là hải quân nhưng cháu cũng chưa từng ngồi thuyền lần nào, ngồi thuyền có vui không ạ?”
Đại Quân liếc mắt nhìn hai người này, cũng không biết là ai dạy ai mà hai bọn họ nói dối không chớp mắt như thế.
Cát Phong: “Tớ từng ngồi thuyền một lần ở công viên Nhân Dân rồi.”
Phùng Quảng Chí và Vương Tiểu Lợi thật sự chưa từng ngồi thuyền, cả xuồng nhỏ cũng chưa từng ngồi bao giờ nên rất mong chờ.
Bà Tôn nhìn mặt trời thấy vẫn chưa xuống núi, trong đầm sen ở cổng thôn có con thuyền nhỏ, giờ chèo chơi hai vòng cũng không thành vấn đề.
Tuy bà ta không còn trẻ trung gì nữa, nhưng chèo thuyền từ nhỏ đến lớn rất có kỹ thuật, bà ta chủ động dẫn các bé trai đi chơi.
Bà ta thấy Đại Quân không theo mới vẫy tay: “Đại Quân, tới đi.”
Đại Quân lắc đầu, mỉm cười đáp: “Cháu thấy hơi lạnh, bà nội và các bạn đi đi ạ.”
Mấy đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Đại Quân, cậu bé cũng biết nói dối luôn hả? Mùa đông cậu bé còn không sợ lạnh thì thôi, lúc này mới hạ tuần tháng tám mà đã nói lạnh? Nhưng tụi trẻ biết Đại Quân nói như vậy chắc chắn có lý do của mình, bọn họ cũng không vạch trần mà tự mình vui vẻ đi theo bà Tôn đi chơi.
Đại Quân thì lại ở nhà lấy văn kiện mà mình đã chuẩn bị ra, đặt sẵn trên bàn.
Tiết Minh Hà rất kích động: “Đại Quân, cháu có kế hoạch cả rồi sao?”
Đại Quân gật đầu: “Cô cứ yên tâm đi ạ, cháu sẽ giúp cô.”
Tiết Minh Hà lại hỏi: “Chỉ có các cháu tới thôi sao?”
Đại Quân: “Mẹ cháu và các giáo viên học sinh ở học viện mỹ thuật cũng tới nhưng bọn họ là tới đây để sưu tầm chứ không liên quan đến chuyện của cô, mẹ cháu nói chuyện giữa cô và ông bà nội, mẹ không thể tham gia vào, tránh cho nảy sinh mâu thuẫn gia đình.”