Chương 1018: Thật sự phải học chữ rồi
Tiết Minh Hà cười bảo: “Sau khi mẹ cháu đi học kiến thức cũng khác hẳn, nói chuyện đâu ra đấy.”
Đại Quân: “Cô cả, cô cũng phải học, cô muốn kiếm tiền nếu không có văn hóa thì không được.”
Cậu bé phân tích lý do tại sao phải học cho Tiết Minh Hà, nếu như cô không biết chữ vào thành phố ngồi xe buýt cũng không biết đi đâu, cô muốn bán trứng vịt cho xưởng nhưng nếu cô không đọc hiểu được đơn nhập hàng, đến khi ấy bị người lừa thì sao?”
“Năm nay lừa đảo nhiều hơn năm trước rất nhiều.”
Tiết Minh Hà: “Ôi chao, nói như vậy cô thật sự phải học chữ rồi.”
Thật ra cô ta cũng biết vài chữ vì dù sao cha chồng cũng là bí thư, chồng cũng từng đi học vài năm, cô ta cũng mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng học được mấy con chữ.
Nhưng chung quy vẫn không đủ dùng, muốn kiếm tiền thì không thể được ngày nào hay ngày nấy giống như trước đây.
Đại Quân: “Không chỉ cô phải học mà các anh em trong nhà cũng đều phải đi học, bây giờ đã khôi phục kỳ thi đại học rồi, sau này không đi học thì không có đường ra.”
Cứ nhìn mẹ là biết, trước đây ở nông thôn mẹ cũng không quan tâm có biết chữ hay không, sau này đột nhiên mẹ thay đổi thái độ ép Tiểu Lĩnh đi học, khi ấy mọi người đều không biết tại sao, có vài bác gái và bà thím còn cười chê mẹ, bây giờ quay đầu lại nhìn, đây đúng thật là quyết định thông minh nhất.
Nếu không phải mẹ biết trước chút gì đó thì Đại Quân cũng không tin.
Nếu mẹ không học nhận biết chữ, vào thành phố cũng chỉ có thể ở nhà nấu cơm hoặc cho heo ăn, nhưng bây giờ mẹ có văn hóa, biết vẽ tranh có thể vào học viện mỹ thuật, còn có thể may quần áo đẹp cho người nhà, thiết kế trang phục diễn cho đoàn kịch.
Từ một mức độ nào đó mà nói, biết chữ có thể kiếm tiền không sai một chút nào cả.
Nếu cô cả muốn kiếm tiền vậy nhất định phải biết chữ, không biết chữ muốn kiếm được tiền sẽ rất khó khăn, lời này cũng không sai.
Thủy Bạc nuôi vịt đẻ trứng nhưng đại đa số xã viên chỉ có thể ở nhà nuôi vịt, nhặt trứng vịt, tiền kiếm được là đồng tiền vất vả, nếu như có văn hóa, dám xông pha, vậy bọn họ có thể bước ra khỏi công xã Thủy Bạc, kiếm được nhiều tiền hơn.
Cậu bé nói rõ ràng đâu ra đấy khiến Tiết Minh Hà nghe đến say mê.
Cô ta bảo: “Đại Quân, cháu còn nhỏ mà hiểu được nhiều quá.”
Đại Quân: “Cô cả, cháu cũng không phải trời sinh đã biết, đều là học hành mà có.”
Tiết Minh Hà: “Học, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ học.”
Đại Quân còn kiến nghị bọn họ thành lập một phường chế biến trứng vịt, đợi tiền nhiều rồi có thể nhập máy móc mở xưởng thôn, như vậy có thể giải quyết được vấn đề Tôn Gia Quan người nhiều đất ít, lương thực ít.
Cậu bé còn nói với Tiết Minh Hà từ trước để trong lòng cô ta biết mà liệu, lát nữa khi khuyên lão bí thư Tôn cũng tiện hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Tiết Minh Hà cười bảo: “Nếu như ông cụ không đồng ý vậy chúng ta đi tìm đại đội trưởng, kế toán, kêu nội bộ ủy ban các mạng đại đội bọn họ bỏ phiếu bày tỏ thái độ, nếu không đủ thì chúng ta lên công xã, cô nói lại mấy lời này cho bí thư công xã nghe, đảm bảo ông ấy sẽ vui.”
Đại Quân: “Cô cả, cô nghĩ quá đơn giản rồi. Ông Tôn không đồng ý kiến nghị của cô chưa chắc đã là do bản thân ông ấy không đồng ý, ông ấy vẫn luôn nói phải có chính sách minh bạch, công xã không cho chính sách vậy đại đội cũng không tiện tự mình đưa ra quyết định, điều này nói rõ công xã chưa mở rộng, phần lớn quyền quyết định của công xã đều nằm trong tay bí thư công xã, ông ấy không đồng ý bên dưới cũng không có cách gì.”
Trước đó Đại Quân cũng cho rằng chỉ là chuyện của ông Tôn, nhưng mấy ngày nay cậu bé tập trung tài liệu, sau khi tìm hiểu rõ chính sách mới phát hiện ra vấn đề không lộ rõ ra ngoài như thế.
Lão bí thư Tôn đang mở họp với mấy người đại đội trưởng, kế toán và mấy đội trưởng, kế toán đội sản xuất bên dưới.
Vấn đề mà bọn họ thảo luận chính là có thể mở rộng quy mô chăn nuôi vịt và ngan ở các đại đội và mở rộng lượng sản xuất trứng hay không.
Phần lớn người đều đồng ý mở rộng sản xuất, đặc biệt là cán bộ trẻ tuổi, bọn họ không thích cuộc sống thắt lưng buộc bụng, không thích cảm giác không thể được ăn no, không mua được radio, xe đạp, không lấy được vợ nữa.
Một người trẻ tuổi nói: “Bác bí thư, bây giờ công xã đã thay đổi rồi, chính sách cũng thay đổi, đại đội chúng ta cũng nên thay đổi đi thôi.”