Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1019 - Chương 1019. Ai Về Nhà Nấy Ăn Cơm

Chương 1019. Ai về nhà nấy ăn cơm Chương 1019. Ai về nhà nấy ăn cơm

Chương 1019: Ai về nhà nấy ăn cơm

Một người trẻ tuổi khác cũng lập tức phụ họa: “Đúng đó, đại đội Quản Gia Đập và Ngư Long Vu đều đang tăng mạnh lực chăn nuôi, túi tiền của các xã viên đều rủng rinh, con gái lớn ở thôn Tứ Ngoại đều thích gả đến thôn bọn họ.”

Đại đội trưởng cũng lớn tuổi rồi, biết suy nghĩ của lão bí thư Tôn, ông ta hút hai hơi điếu cày: “Chính sách dễ thay đổi như vậy sao? Đại đội này trồng gì, nộp gì đều có kế hoạch cả, được rồi, tạm thời cứ giữ nguyên kế hoạch mà tiếp tục đi.”

Có người trẻ tuổi không phục, bĩu môi than thở một câu: “Lão đồ cổ.”

Lão bí thư Tôn trừng mắt: “Tiểu tử, cậu vừa nói gì? Lớn tiếng một chút.”

Người trẻ tuổi đó lại không dám, đương nhiên anh ta không dám rồi, lão bí thư đã làm bí thư nhiều năm như vậy ở đại đội nên uy nghiêm cũng lớn lắm.

Tuy rằng bọn họ hơi bất mãn nhưng cũng không dám trực tiếp cãi lại.

Vừa nói giải tán, bọn họ đã ai về nhà nấy ăn cơm.

Người trẻ tuổi khó tránh khỏi lại túm tụm ở sau lưng thì thầm vài câu, tổ lãnh đạo ở đại đội bọn họ thật sự phải thay đổi thôi, vẫn luôn đều là tổ hợp lão bí thư Tôn và đại đội trưởng, người trẻ tuổi đều chẳng có cơ hội gì.

Nhìn đại đội người khác mà xem, bí thư và đại đội trưởng mới hơn bốn mươi, còn hai người bọn họ lại hơn sáu mươi cả rồi.

Đáng tiếc bầu cử cán bộ đại đội ở các đại đội khác nhau, mỗi một đại đội đều có vấn đề lịch sử và vấn đề thói quen riêng.

Mấy người trẻ tuổi ở Tôn Gia Quan Trang không chịu phục này cũng chỉ có thể tự mình buồn bực, cha mẹ bọn họ cũng phục lão bí thư, hơn nữa còn tin tưởng vô điều kiện. Lão bí thư Tôn nói gì thì bọn họ tin cái đó, ông ta cho làm gì thì bọn họ làm cái đó.

Đương nhiên đây không phải tin tưởng mù quáng, mà là tin tưởng tích lũy dần từ trong đời sống sản xuất lâu dài.

Mấy năm nạn đói ấy, bên ngoài đều có người chết đói nhưng đại đội bọn họ thì không, ngoài kia đều chém gió gì mà một mẫu sản xuất năm nghìn cân, còn bọn họ vẫn ngoan ngoãn trồng lương thực, giao mấy sản phẩm phụ trứng vịt và ngó sen như cũ.

Công xã yêu cầu dựa theo số lượng của mẫu sản ngàn cân để giao lương thực nộp thuế, các đại đội bên ngoài đều không thể giao đủ mà chỉ có thể giao lương thực dự trữ và khẩu phần lương thực lên. Trước đây đại đội bọn họ báo lên trên chỉ là con số bình thường, tuy rằng công xã có phạt nhưng lại bị một mình lão bí thư Tôn gánh tội, khắp cả thôn không cần vì giao lương thực mà chịu đói bụng phải ăn vỏ cây.

Sau này lão bí thư Tôn lại theo lý lẽ mà tranh biện, nói Tôn Gia Quan Trang đất ít nước nhiều, sau này phải hủy bỏ nhiệm vụ giao lương thực nộp thuế cho bọn họ, bọn họ có thể giao các sản phẩm phụ như ngó sen, cỏ lau, trứng vịt, vịt làm lương thực nộp thuế.

Công xã không đồng ý thì ông ta lên huyện xin thư, cuối cùng thư gửi xuống, không những Tôn Gia Quan Trang được lợi mà toàn bộ công xã Thủy Bạc đều được điều chỉnh kết cấu và số lượng nội dung nhiệm vụ lương thực nộp thuế.

Cho nên chỉ cần người trẻ tuổi nói lão bí thư Tôn là đồ cổ, không chịu thay đổi, từ chối tiến bộ là các cụ già trong thôn đều sẽ chửi con cái nhà mình: “Tụi bây hiểu cái đếch gì, muối mà lão bí thư ăn còn nhiều hơn gạo mà tụi bây ăn. Ờ, tụi bây nói mình đang đi con đường thay đổi, vậy lẽ nào tụi tao không phải thay đổi từ thời trẻ hay sao? Mấy chục năm này chúng tao vẫn luôn không thay đổi hay sao?”

Lão bí thư Tôn đang nói chuyện với đại đội trưởng thì thấy Tứ Bảo Nhi cầm kẹo chạy bịch bịch qua.

Tứ Bảo Nhi gọi: “Ông nội, anh Đại Quân và anh Tiểu Lĩnh tới rồi, anh Đại Quân nói anh ấy có chuyện tốt muốn nói với ông.”

Lão bí thư Tôn nghe nói cháu nhà thông gia tới cho rằng bà thông gia cũng tới làm khách nên vội vàng thu dọn về nhà tiếp khách.

Bên đó lại có người nói có vài giáo viên và sinh viên ở học viện mỹ thuật tỉnh tới điểm thanh niên trí thức, bọn họ tới đây sưu tầm tranh ảnh muốn ở lại điểm thanh niên trí thức.

Lão bí thư Tôn phất tay: “Để bọn họ tự nhiên đi, các người phối hợp hơn một chút, phái hai nữ thanh niên trí thức đi theo, đừng để bọn họ rơi xuống sông.”

Môi trường ở Thủy Bạc này đặc biệt cho nên không chỉ có học viện mỹ thuật tới vẽ tranh mà còn có tòa soạn báo và tạp chí tới đây chụp ảnh, còn có cán sự tuyên truyền của nhà xưởng lớn dẫn minh tinh tới đây chụp áp phích nữa.

Lão bí thư Tôn cũng quen rồi.

Bình Luận (0)
Comment