Chương 1021: Thực tiễn chính là chân lý
Điểm mà cậu bé dùng để thuyết phục bí thư Tôn chính là sự thay đổi của chính sách kinh tế trong tỉnh này và ranh giới phạm vi mới của đầu cơ trục lợi.
Đại Quân vô cùng tự tin về bài văn này, cậu bé mời Cố Mạnh Chiêu sửa lại, còn đọc cho người trong nhà nghe, lại đặc biệt tìm Lương Kiếm Vân xin ý kiến, cuối cùng mới coi như hoàn thành.
Lương Kiếm Vân còn nói viết rất tốt, có lý lẽ và bằng chứng xác thực, nói có sách mách có chứng, ông ta không tin không thuyết phục được một lão bí thư đại đội.
Quả nhiên, lão bí thư Tôn nhìn đến nóng cả mắt, tâm trạng rất kích động.
Ở trong này có vài quan điểm không hẹn mà cùng giống với ông ta, nhưng ông ta… không nói tốt được như vậy, còn người ta nói lại như khảm vào trong lòng mình.
Đại Quân không nhanh không chậm bảo: “Ông, thực tiễn chính là chân lý, kinh tế phát triển không có công thức cố định để tính toán, chỉ có thể tìm kiếm dựa theo môi trường sản xuất của đại đội mình và môi trường nhân văn.”
Lão bí thư Tôn nhìn cậu bé: “Đứa trẻ nhà cháu tuổi còn nhỏ mà đã xuất khẩu thành văn rồi.”
Đại Quân: “Vì cháu đọc nhiều sách. Cháu đã đọc một vài cuốn sách ở phương diện triết học tại trường đại học tỉnh, trên đời này không có một chân lý nào không thay đổi, sự thay đổi mới là vĩnh hằng, cho nên chúng ta cũng không thể mãi luôn dùng chính sách cũ để phát triển kinh tế của hiện tại, cũng không thể dùng tiêu chuẩn trước đây để cân nhắc nhu cầu hiện tại, càng không thể dùng luật lệ xưa cũ để vạch định phương pháp và lợi ích của hiện tại.”
Lão bí thư Tôn hơi gật đầu: “Đạo lý chính là đạo lý, nhưng chính sách không rõ ràng vậy không ai có thể làm loạn, bằng không bên trên khiển trách xuống, chẳng ai gánh được tội.”
Đại Quân cười bảo: “Cũng có chứ ạ, một là pháp luật không thể trị tội quần chúng, hai là chuyện sống còn không tính là phạm pháp. Các ông không trộm không cướp, chỉ dựa vào đôi tay mình chăm chỉ lao động, tại sao bên trên lại phải khiển trách? Nếu như có khiển trách vậy chắc hẳn sẽ có khiếu nại. Trứng vịt ở đại đội chúng ta ngon như thế, người ngoài còn muốn ăn, rất nhiều người còn chẳng ăn được. Chúng ta nuôi thêm một ít để bọn họ cũng được ăn, vậy tại sao lại không làm?”
Lão bí thư Tôn hơi gật đầu, nhìn thiếu niên nhỏ qua cặp mắt kính, ôi chao, thật giỏi quá.
Đại Quân nói tiếp: “Theo sự hiểu biết của bọn cháu thì sau này chính sách sẽ càng ngày càng tốt hơn, trứng vịt của ông không những có thể bán vào thành phố mà còn có thể bán đến tận thủ đô, bán cho xã viên toàn quốc ăn.”
Dăm ba quả trứng vịt như thế mới được đến đâu thôi?
“Đến khi ấy cũng mở một trang trại chăn vịt và làm một xưởng chế biến lương thực phụ giống như công xưởng lớn ở trong thành phố, tập trung quản lý, trù tính chung và sắp xếp.”
Lão bí thư Tôn thật sự bị dọa sợ hết hồn, trời ơi, còn mở cả công xưởng nữa á? Thế cũng giỏi quá rồi.
Ông ta thật sự chưa từng nghĩ tới!
Không dám nghĩ.
Đại Quân: “Ông, trong thành phố có xưởng xe đạp, xưởng máy móc, xưởng bột mì, xưởng lương thực phụ, vậy tại sao xưởng chế biến thịt vịt và trứng vịt này lại không thể làm ở đại đội? Không thể làm lớn được thì các ông mở cái xưởng nhỏ thôi, có tiền lại xây dựng thêm, cũng không phải không được.”
Lão bí thư Tôn không nói được lời nào, đứa trẻ này khuyên người cũng thực tế lắm, không phải khuyên suông mà ngay cả cách giải quyết cũng cho nốt.
Theo như cách nói của cậu bé thì đại đội Tôn Gia Quan Trang có một công xưởng, toàn đại đội đều làm việc ở đó, cũng có thể phát tiền lương, vậy người trẻ tuổi còn thèm khát vào thành phố tìm công việc, tìm đối tượng gì nữa? Ha ha.
Lão bí thư Tôn không nhịn được mà bật cười, thả trôi suy nghĩ và ước mơ một chút, cảm thấy thật thoải mái.
Nhưng công xã sẽ không đồng ý.
Kết quả Đại Quân cũng không chỉ nói cái này, cậu bé còn đưa ra một kế hoạch phát triển phụ khác cho lão bí thư Tôn: “"Việc quản lý ao cá cũng cần phải chính quy hơn, có thể xây dựng một vài nhà nổi phía trên ao cá, trực tiếp sử dụng để nuôi vịt và ngan. Như vậy cũng không cần chiếm dụng đất canh tác. Các ông có thể xây dựng một xưởng chế biến gia công dây chuyền các nghề phụ của đại đội như lúa, ao cá, ngó sen, củ ấu, lau sậy, vịt, ngỗng, trứng,
Lão bí thư Tôn: “!”
Ông còn đang thầm sướng vì trứng vịt bán được cho cả nước mà cháu lại cho ông một dây chuyền.
Ông ta cứng họng, hơi dừng lại một chút: “Cháu… cháu học được mấy thứ này từ đâu vậy?”
Đại Quân: “Đọc sách cộng thêm chút sức tưởng tượng ạ.”