Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1033 - Chương 1033. Đại Kết Cục 3

Chương 1033. Đại kết cục 3 Chương 1033. Đại kết cục 3

Chương 1033: Đại kết cục 3

Anh ta vẫn không phục: “Chúng tôi… không đủ người, nếu như chúng tôi có sức như công an thì chúng tôi cũng tự mình… đi bắt rồi.”

Hoàng Hiển Ninh nhìn bọn họ với vẻ cạn lời, thật đúng là người ngu dốt thì không biết sợ, thật sự cho rằng bắt trộm cướp dễ như vậy sao?

Mấy tên du côn trên đường đó cả ngày nghênh ngang đi gây sự, có ai không biết bọn họ sẽ làm chuyện xấu? Ai không biết bọn họ trộm xe đạp sẽ lén phi tang, ăn trộm cướp của?

Mấu chốt là cậu phải trị được bọn họ.

Mấy ngày trước anh ta ra ngoài mua màu nước nhìn thấy một tên du côn chặn đường cướp ví da của một người đàn ông, người đàn ông muốn phản kháng lại bị một tên du côn trẻ khác đánh vỡ đầu, hai tên du côn cướp ví của anh ta rồi chạy mấy, người đi đường còn chưa kịp phản ứng lại.

Tuy rằng bọn họ đã giúp báo cảnh sát nhưng không ai biết hai tên du côn đó, không biết bọn chúng tên gì, hộ khẩu ở đâu, trong lúc nhất thời công an cũng đành bó tay.

Người thất nghiệp ở thành phố quá nhiều!

Vương Vũ và Lý Sam dẫn Hoàng Hiển Ninh và Trương Thiệu Đông đi dắt xe đạp của Lâm Tô Diệp về.

Ngược lại bọn họ không dám tùy tiện cất xe đạp ở đâu cũng được vì cũng thật sự sợ bị người trộm mất, nên giấu trong nhà kho của trường học. Vương Vũ và Lý Sam có làm việc ngoài giờ ở nhà kho trường học, giúp thu dọn mấy vật phẩm không dùng đến, có giấu hai chiếc xe đạp thì người khác thật sự không phát hiện ra.

Vương Vũ và Lý Sam vừa xin lỗi Hoàng Hiển Ninh vừa cầu xin: “Thầy Hoàng, thầy có thể giúp chúng tôi cầu tình với bạn học Lâm được không?”

Hoàng Hiển Ninh: “Các cậu nên cầu xin tôi không báo cáo với trường học thì hơn.”

Lâm Tô Diệp lương thiện mềm lòng, biết các bạn học cũng bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này, phỏng chừng sẽ không tính toán với bọn họ, ngược lại anh ta không muốn tha thứ cho mấy người này.

Tuy rằng nói với trường học bọn họ sẽ bị ghi tội vì ăn trộm, nhưng tương lai của bọn họ cũng không liên quan đến anh ta chứ?

Lý Sam vô cùng sợ hãi, anh ta rất sợ bị ghi tội lại, vì vất vả lắm mới thi đỗ đại học, trong nhà tốn nhiều tiền như thế cung ứng cho bọn họ, nếu bị ghi tội vậy anh ta… anh ta thật sự không còn mặt mũi về nhà nữa.

Nhưng xe đạp của anh ta cũng bị trộm rồi, báo cảnh sát cũng không tìm lại được, anh ta thật sự rất tiếc của.

Nhà anh ta có sáu anh chị em, trong nhà thắt lưng buộc bụng cung cấp tiền cho anh ta đi học, tuy rằng không cần nộp học phí nhưng tiền học trước cấp ba vẫn phải nộp, còn có phí sinh hoạt bây giờ nữa, phí dùng mùa nước và giấy vẽ đắt đỏ cũng đều là trong nhà nhịn ăn nhịn mặc cung cấp cho.

Anh ta rất hối hận, tại sao mình lại đồng ý với kế hoạch ngu xuẩn này chứ, trộm xe đạp của Lâm Tô Diệp để kích thích cô, sau đó cô út của cô và nhũng công an khác sẽ giúp cô tìm xe, bọn họ có thể được hưởng lợi ké.

Bây giờ vừa nghĩ lại đúng là… dại quá, chỉ là suy nghĩ một bên tình nguyện mà thôi.

Vương Vũ rụt cổ: “Thầy Hoàng, là tôi… tự cho mình thông minh, là chủ ý của tôi, nếu như thầy báo cáo với trường học cứ báo mình tôi là được, ghi cũng ghi mình tôi thôi, không liên quan đến bọn họ.”

Bọn họ có người là anh em trọng nghĩa khí mới giúp anh ta, Lý Sam cũng đồng cảm với anh ta vì mất xe đạp.

Hoàng Hiển Ninh liếc mắt nhìn hai người: “Các cậu vẫn nên xin lỗi bạn học Lâm đi.”

Nếu Vương Vũ không nhận trách nhiệm thì anh ta sẽ không do dự gì mà báo cáo lên trường học, nhưng nếu người ta đã gánh vậy thì cho một cơ hội đi, xem thái độ của Lâm Tô Diệp thế nào.

Lại nói, Lâm Tô Diệp ngồi xe đạp của cô út về nhà, dọc đường còn nhờ Cố Mạnh Chiêu và cô út giấu chuyện mất xe đạp, đừng để người trong nhà biết, chủ yếu là có hơi xấu hổ.

Mất liên tiếp hai chiếc xe đạp cũng thật vừa tức vừa buồn cười, mất mặt lắm!

Vì cô út về muộn nên bọn họ về đến nhà đã hơn bảy rưỡi, sắc trời đã sớm tối đen.

Ba người lần lượt vào nhà, Đại Quân, Toa Toa, Tiểu Lĩnh và bà Tiết đang đánh cờ trong nhà chính.

Tiểu Lĩnh vội vàng nói không chơi nữa, cậu bé cũng chỉ thắng được bà nội, ngay cả đánh với Toa Toa còn thua nhiều thắng ít, không có hứng!

Bà Tiết: “Ăn cơm chưa, phần mấy đứa rồi đấy.”

Lâm Tô Diệp: “Bọn con ăn ít điểm tâm lót dạ ở nhà Mạnh Chiêu rồi ạ, Minh Xuân vẫn chưa ăn.”

Cô vào nhà bếp rửa tay và dọn cơm, ba người ngồi xuống cùng ăn chung.

Lâm Tô Diệp giục Tiểu Lĩnh mau đi làm bài tập về nhà, đừng cả ngày ham chơi như thế.

Bình Luận (0)
Comment