Chương 1034: Đại kết cục 4
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân cũng không làm mà!” Cậu bé lại giục Toa Toa: “Mau đi làm bài tập về nhà với anh đi.”
Toa Toa qua tết đã được bảy tuổi, mùa thu lại vào lớp một, vì Lâm Tô Diệp không muốn cô bé đi học quá sớm.
Nhưng lớp mầm đã bắt đầu dạy mấy kiến thức như phiên âm để giúp trẻ vào lớp một dễ dàng hơn.
Toa Toa mới không cần viết đâu!
Cô bé ngồi bên cạnh Lâm Tô Diệp thân thiết gắp thức ăn cho mẹ: “Mẹ ơi, con đặc biệt phần tôm bóc vỏ lại cho mẹ đó.”
Lâm Tô Diệp lập tức thấy ấm áp trong lòng, xe đạp gì đó, mất thì thôi!
Đợi Tiểu Lĩnh chạy vào phòng làm bài tập, lúc này Đại Quân mới đứng dậy nhìn về phía Lâm Tô Diệp: “Mẹ, xe đạp của mẹ lại… mất rồi đúng không?”
Lâm Tô Diệp: “…!” Sao con biết?
…
Lần trước Lâm Tô Diệp mất xe đạp đã nói với Cố Mạnh Chiêu, lần này mới nói với cô út, nhưng vẫn không nói cho người nhà biết.
Khi cha mẹ vô tình tạo ra một loại kính lọc “mẹ của năm đó,” lúc nhỏ mẹ ngoan biết bao nhiêu, lúc mẹ đi học nghiêm túc cỡ nào, bình thường mẹ cẩn thận bao nhiêu… tất cả đều được người lớn vô thức tô điểm cho bản thân cho đẹp lên mỗi khi đối diện với các con.
Lần đầu tiên còn biết là để khích lệ con cái, xây dựng một tấm gương cho con noi theo, kết quả số lần nói nhiều rồi bản thân mình cũng tin luôn.
Lâm Tô Diệp cũng luôn nhắc nhở Tiểu Lĩnh phải cẩn thận, đừng cẩu thả lơ đãng làm mất đồ đạc, chủ yếu là vì bình thường Tiểu Lĩnh hay làm mất đồ, bút máy, cục tẩy chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt, có đôi khi quần áo và cặp sách cũng có thể quên mất để ở đâu.
Lúc Tiểu Lĩnh làm mất đồ, Lâm Tô Diệp luôn nói cậu bé, lúc này bản thân làm mất liên tiếp hai chiếc xe đạp, tuy rằng là bị trộm xe khiến người tức tối, nhưng kết quả đúng là vẫn mất hai chiếc xe thật.
Đương nhiên cô cũng xấu hổ nữa!
Cô ho khan một tiếng, cười bảo: “Có khả năng bị trộm nhìn trúng.”
Toa Toa ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ gặp khó khăn sao không nói với bọn con?” Cô bé lập tức chạy bịch bịch vào phòng, ôm hũ đựng tiền của mình ra đặt lên bàn: “Mẹ ơi, cho mẹ mua xe đạp mới đó.”
Tiểu Lĩnh cũng chạy ra khỏi phòng: “Mẹ, con xin nghỉ với trường học tới học viện mỹ thuật giúp mẹ bắt trộm xe nhé, con không tin không bắt được tên đó! Bắt được tên trộm xe đạp rồi phải bắt anh ta biểu diễn màn dùng ngực không phá đá cho mẹ xem!”
Lâm Tô Diệp: “!” Sao con lại biết mẹ cũng nghĩ như thế?
Cố Mạnh Chiêu và cô út cười nghiêng ngả.
Bên đó bà Tiết lại bắt đầu hùa theo cháu trai: “Ái chà chà, cả ngày chê cười Tiểu Lĩnh của chúng ta chuyên làm mất đồ, lần này cô đã biết mất đồ cũng không phải luôn là lỗi của mình chưa? Đồ vật ấy hả… có đôi khi là bị người trộm mất, có đôi khi chính là tự nó mọc chân chạy đi!”
Tiểu Lĩnh ra sức gật đầu: “Đúng, mấy cục tẩy đó của con thật sự không phải tự con làm mất đâu, là nó mọc chân chạy mất đó, sau này mẹ cũng đừng nói con nữa.”
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé: “Em dùng xong không cất vào hộp bút mà thuận tay ném đi, sách vở để lung tung mới làm rớt tẩy xuống đất, có thể giống nhau được sao?”
Xe đạp của mẹ bị người trộm mất, còn đồ của em là lỗi của mình em.
Mấy người lại bắt đầu ngồi túm tụm giúp Lâm Tô Diệp phân tích chuyện xe đạp.
Lâm Tô Diệp: “Không cần đâu, mẹ đã báo công an rồi, mấy đứa đi làm bài tập về nhà đi.”
Bây giờ cô nhận nhiệm vụ vẽ tranh, vẽ truyện tranh thiếu nhi, liên hoàn họa, thiết kế trang phục cho tổ kịch cũng kiếm được không ít tiền, đã không còn giống như lúc mới nằm mơ thấy ác mộng luôn lo mình không có tiền, hoảng sợ đến mức tay chân mềm nhũn đó nữa, bây giờ cô muốn mua xe đạp cũng rất dễ, cho nên mất xe cũng sẽ không tiếc của và buồn phiền đến vậy.
Sau khi thực hiện tự lập tài chính đã có thể thoải mái nói một câu: Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.
Lúc nghèo khó phải cần cù tiết kiệm, không có tâm trạng nói ra câu này.
Bà Tiết: “Xe đạp mất rồi chắc tám phần không tìm lại được, bây giờ khắp các phố toàn là xe đạp không, người ta trộm rồi, thay đổi vẻ ngoài rồi lại đạp đi, cô cũng không dám nói là của cô.”
Đại Quân lấy giấy chứng nhận xe đạp trong ngăn kéo ra: “Bên trên có số hiệu và dấu in nổi của xe đạp, nếu đồn công an tìm được địa điểm tiêu thụ tang vật là có thể lấy về được."
Bây giờ xe đạp vô cùng đắt, cùng một đãi ngộ với Sedan ở thế hệ sau, mỗi một chiếc xe đạp đều có giấy tờ xe tương tự với sổ hộ khẩu của xe đạp, ghi chép lại một vài thông tin của xe đạp.
Tiểu Lĩnh: “Cô út, cô đúng là một công an tốt đấy ạ.”
Cô út đã ăn cơm xong, đang uống nước: “Sao thế?”