Chương 1035: Đại kết cục 5
Tiểu Lĩnh: “Lúc cô làm công an có thể đi khắp thành phố bắt cướp và phần tử xấu, lúc làm đặc công không thể bắt phần tử phạm tội bình thường nữa, những công an khác không có trách nhiệm giống như cô, bây giờ trộm cướp và du côn cướp giật trên phố cũng nhiều lắm.”
Cố Mạnh Chiêu nói: “Không phải những công an khác không có trách nhiệm mà bây giờ người thất nghiệp trong thành phố quá nhiều, người nhàn rỗi thì sinh thị phi, việc khẩn cấp trước mặt là phải tăng cơ hội việc làm lên.”
Anh ta không coi Đại Quân và Tiểu Lĩnh là trẻ con vì bọn trẻ hiểu hơn những đứa trẻ khác nhiều, suy nghĩ cũng nhiều hơn, đặc biệt là Đại Quân.
Toa Toa nghe thấy Tiểu Lĩnh nói du côn cướp giật đồ trên phố nhiều hơn, lập tức khẩn trương cả lên, ôm cánh tay của Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi!”
Mẹ đẹp như vậy còn biết vẽ tranh, cũng không thể bị người xấu bắt mất được.
Bình thường Toa Toa đều hoạt động ở các đơn vị như lớp mầm quân khu và đoàn văn công, cho dù rời khỏi quân khu cũng là tới trường đại học tỉnh hoặc là tới chỗ Lương Kiếm Vân, rất ít khi chơi trên phố, hiển nhiên sẽ không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc với các thanh niên lang thang trên phố rồi.
Nghĩ đến chuyện xưa mà mình từng đọc, người xấu sẽ cướp đồ và bắt người!
Lâm Tô Diệp vội vàng an ủi cô bé, nói với cô bé sẽ không đâu, công an và người đeo băng tay đỏ sẽ tăng cường tuần tra mà.
Cô lại kêu các con đi làm bài bài tập, còn cô và bà Tiết lấy đậu phải ngâm ra lọc.
Ngày mai nấu cháo mồng tám tháng chạp nên phải ngâm từ bây giờ.
Trước đây ở nông thôn cháo mồng tám tháng chạp chỉ có mấy thứ như táo đỏ, đậu phộng, đậu đỏ, thì bây giờ lại có thêm mấy thứ ăn ngon như hạt sen, long nhãn, mứt táo, nho khô, nhân hạt đào, hạt thông đó, nấu ra vừa dẻo vừa thơm vừa ngọt, người lớn và trẻ nhỏ đều thích ăn.
Một mình cô út có thể ăn được ba bát chậu!
Sáng hôm sau ăn xong cháo mồng tám tháng chạp, Lâm Tô Diệp vẫn ngồi xe đạp của cô út tới trường.
Đến cổng học viện mỹ thuật, cô út nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, đảm bảo sẽ tìm được xe đạp của chị về.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Không sao, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Nếu bọn họ liên thủ lại đánh nghiêm một lần, đám du côn trong thành phố chắc chắn sẽ bị trừng trị một trận, băng trộm cướp cũng sẽ bị đánh tan, đến khi ấy trị an trong thành phố sẽ càng tốt hơn.
Nói thật, từ năm bảy mươi bảy đến bây giờ cũng hơn một năm rồi, trị an trong thành phố đã kém hơn lúc bọn họ vừa mới đến quân khu rất nhiều.
Dựa theo thông tin mà Lâm Tô Diệp lý giải trong giấc mơ thì trị an xã hội quả thật sẽ tệ hại hơn sau năm bảy sáu và bảy bảy, đặc biệt là cuối năm bảy tám càng lúc càng kém, trải qua vài ba năm ngắn ngủi lên men, khắp các nơi xuất hiện không ít bang phái du côn, đánh nhau ẩu đả, ăn trộm cướp bóc, gây ảnh hưởng xấu cho xã hội.
Bắt đầu trị nghiêm cả nước từ năm tám mươi ba, bây giờ cục công an tỉnh Dương Thành làm nghiêm một đợt chắc hẳn là hành động thanh trừng phạm vi nhỏ trong tỉnh, thật sự thì huyên náo ầm ĩ quá mới dẫn tới sự coi trọng của các cấp cao ở tỉnh.
Lâm Tô Diệp rất tán đồng hành động nghiêm trị như vậy, tốt nhất là cứ hai năm làm một lần.
Nếu không làm nghiêm túc, không tới hai năm sẽ xuất hiện mấy băng nhóm phạm tội như nhóm đua xe, băng cướp đường, nhóm móc túi này, một khi bọn họ làm lớn làm lố thậm chí còn công khai tấn công cả công an.
Sức của một đồn cảnh sát nho nhỏ không phải đối thủ của bọn họ.
Lâm Tô Diệp gặp được mấy người Hoàng Hiển Ninh bên dưới tòa nhà dạy học, sau đó trông thấy hai chiếc xe đạp của cô… được lau chùi sáng bóng!
Cô vừa mừng vừa sợ: “Chuyện gì thế này? Xe đạp của tôi được trộm đi bảo dưỡng à?”
Vương Vũ và Lý Sam còn có bốn người khác đứng thành hàng, người nào cũng rụt cổ: “Bạn học Lâm Tô Diệp, xin… lỗi.”
Lâm Tô Diệp: “?”
Kẻ đầu sỏ Vương Vũ hiển nhiên cũng chủ động giải thích, nói xong mặt mũi anh ta đỏ bừng đợi Lâm Tô Diệp chửi xối xả.
Sau khi Lâm Tô Diệp nghe xong cũng cạn lời: “Trộm xe đạp của tôi thì tôi có thể tìm người diệt băng nhóm trộm xe, triệt phá sào huyệt của bọn họ được sao? Các người cũng… quá coi trọng tôi rồi đấy.”
Vương Vũ rụt cổ, trong lòng lại cảm thấy mình nhìn rất chuẩn, chính là như thế, nhưng ngoài miệng lại liên tục nhận sai.