Chương 1037: Đại kết cục 7
Bọn trẻ đang ở mảnh đất trống gần nhà chơi trò phun băng tự chế, bản thân quân khu cũng có sân băng tưới nước, có thể trượt băng ở đó, đổ nước vào máng rồi quất con quay.
Tiểu Lĩnh đang thi đấu với Lam Hải Quân, không ai nhường ai, nghe thấy tiếng xe máy cậu bé lập tức hô to: “Cô út của tớ về rồi!”
Cậu bé trượt chân một cái, cả người ngã oạch giống như con cá linh hoạt lăn một cái trên mặt băng trơn, trượt ra bên ngoài.
Lam Hải quân trực tiếp đuổi theo: “Ê, cậu đừng có chạy, ta sắp thắng cậu rồi mà.”
Tiểu Lĩnh: “Tớ nhường cậu một ván đấy, tớ phải đi lái xe máy đã!”
Vương Tiểu Lợi hô: “Các cậu còn đi giày trượt băng đó!”
Mùa hè trường tiểu học quân khu của bọn trẻ có tiết bơi, mùa đông có tiết trượt băng cho nên bọn trẻ đều có một đôi giày trượt.
Cậu bé vừa dứt lời, Tiểu Lĩnh đã đi giày trượt băng nhấc chân bước, lảo đảo một cái vội vàng lùi về.
Tiểu Lĩnh: “Sơ ý quá.” Cậu bé gọi cô út: “Cô út, cô út ơi…”
Cô út lái xe máy nhanh như chớp, mùa đông gió bắc thổi vù vù như cắt da cắt thịt, ai nghe thấy cậu bé gọi được.
Cô ấy về đến cổng nhà, Lâm Tô Diệp và Toa Toa nghe thấy tiếng vội vàng ra ngoài đón cô ấy.
Cô út cười với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, em lai chị đi hóng gió nhé?”
Lâm Tô Diệp vội xua tay: “Mùa đông lạnh lắm, hóng gió về đông thành gậy băng thì biết phải làm sao?”
Cô út cũng được phát một ít quà tết, không để Lâm Tô Diệp động tay đã tự mình bê xuống, trên cơ bản đều là lương thực, dầu, thịt, điểm tâm, hàng khô, cá đông lạnh…
Cô ấy chỉ vào một cái túi trong số đó: “Cao Hoài với Cố Tú Tú không thích ăn cá hố, nói cho chị dâu ăn hết đó.”
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Vậy cũng cảm ơn bọn họ nhiều quá, đợi tháng giêng từ quê về lại mời bọn họ tới nhà ăn cơm sau.”
Cô là vợ của Tiết Minh Dực, là chị dâu của Tiết Minh Xuân, nhờ quan hệ của hai người họ mà có không ít người gọi cô là chị dâu, người nào cũng vô cùng tốt với cô.
Cố Mạnh Chiêu vừa vặn viết xong một bài văn, cất bút đi ra ngoài giúp đỡ.
Cô út nói với anh ta: “Thầy Cố, sang năm đơn vị có danh sách tới trường đại học công an thủ đô học bổ túc, anh nói xem em có nên đi hay không?”
Bây giờ cô ấy gọi anh ta là thầy Cố giống sinh viên trường đại học tỉnh, cảm thấy cách gọi này rất thú vị.
Cố Mạnh Chiêu: “Đơn vị có cho em đi không?”
Cô út: “Có chứ, nhưng em phải về bàn bạc với anh đã, nếu anh cảm thấy không hợp thì em không đi nữa.”
Cô út cũng chẳng mặn mà gì với việc học bổ túc, vì Cao Hoài nói học bổ túc chính là tới trường học văn hóa, ít nhất phải một năm, thậm chí là hai năm.
Đương nhiên học bổ túc có lợi ích rất lớn, trở về sẽ được thăng chức, còn có khả năng sẽ ở lại bên thủ đô làm việc.
Cô út cũng không có hứng thú với việc thăng chức cho lắm, cô ấy muốn làm công việc ở tiền tuyến thôi.
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Anh cảm thấy rất hợp đấy, anh ủng hộ em đi.”
Lâm Tô Diệp: “Chắc chắn phải đi rồi, anh em cũng phải học bổ túc tận vài lần kia kìa, học bổ túc là sự tin tưởng và bồi dưỡng mà tổ chức dành cho em, không thể bỏ lỡ.”
Cô út liếc mắt nhìn Cố Mạnh Chiêu, nếu như cô ấy tới thủ đô học bổ túc, vậy hai người bọn họ sẽ sống ở hai nơi sao?
Cô ấy không muốn tách ra ở hai nơi với Cố Mạnh Chiêu đâu.
Ba ông bà cụ đang nói chuyện ở trong nhà cũng đi ra, mẹ Cố cười bảo: “Không sao, Mạnh Chiêu có thể đi tới thủ đô với con mà.”
Cha cố: “Trước đó đại học Bắc Kinh còn phái người tới mời thằng nhỏ tới giao lưu, bây giờ đi hai năm cũng được.”
Việc học của Cố Mạnh Chiêu khá tự do, anh ta chỉ cần hoàn thành đủ học phần, đến khi đó tham gia bảo vệ luận án là được.
Mẹ Cố cũng nói đây là một cơ hội tốt, dù sao có thời gian cũng có thể về nhà.
Cô út nhìn Toa Toa đang mỉm cười, đột nhiên lên kế hoạch về chuyện lớn đời người một phen, cô ấy bảo: “Vừa vặn nhân lúc đi học bổ túc sinh em bé luôn đi!”
Vốn bọn họ vạch kế hoạch phải đợi sau khi Cố Mạnh Chiêu tốt nghiệp đại học rồi mới sinh con sau, thật ra chủ yếu là vì Cố Mạnh Chiêu nghĩ cho Minh Xuân, cảm thấy cô ấy vừa mới vào hệ thống công an, còn chưa đứng vững bước chân, mang thai sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy.
Cô út nói như vậy, bà Tiết và mẹ Cố đều ủng hộ đầu tiên.