Chương 1039: Đại kết cục 9
Dựa theo quan điểm của Lâm Tô Diệp, ba đứa trẻ này đều không ngốc, khuyết điểm duy nhất chính là ham chơi.
Người ngồi trên ghế mà đầu óc chỉ toàn nghĩ chơi gì.
Đương nhiên bây giờ Tiểu Lĩnh không chỉ có mỗi một con đường ra là thi đỗ đại học, cậu bé còn có thể làm cái khác cho nên Lâm Tô Diệp cũng không lo lắng.
Chỉ cần nhân phẩm của con đoan chính, lương thiện chính trực, thành tích học tập có tốt hay không cũng không sao cả, cậu bé có hứng thú với cái khác cũng có thể phát triển thành sự nghiệp.
Khả năng vận động của đứa trẻ này rất mạnh, nói ra thì cậu bé hát chung và biểu diễn với Toa Toa cũng không tồi, nên Lâm Tô Diệp cũng không cần lo lắng.
Cô hỏi Đại Quân: “qd, sau này con muốn làm gì? Thi vào trường quân đội hay là thi vào đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa?”
Ngược lại cũng hỏi khó Đại Quân rồi!
Người trong nhà đều cảm thấy Đại Quân thông minh bình tĩnh, có chủ ý, chắc chắn sẽ có kế hoạch tương lai rất rõ ràng, nhưng thật ra suy cho cùng cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, tuy rằng thông minh nhưng vẫn sẽ có lúc bấp bênh không chắc chắn.
Ví dụ như mới đầu cậu bé muốn làm một quân nhân ưu tú vì tôn sùng cha, lớn lên rồi sẽ tòng quân, sau này khôi phục kỳ thi đại học, cậu bé lại cảm thấy thi vào trường quân đội cũng khá tốt đấy chứ.
Người bước ra từ trường quân đội sẽ làm sĩ quan, không phải binh lính thông thường.
Cậu bé cảm thấy mình muốn làm một tướng quân!
Nhưng cùng với đọc sách càng ngày càng nhiều, tuổi cũng lớn dần lên, thứ nghĩ đến cũng càng nhiều hơn, đặc biệt là quen biết Lương Kiếm Vân, năm ngoái còn tham qua quá trình xây dựng xưởng của công xã Thủy Bạc khiến cậu bé lại có cảm ngộ mới.
Giống như chủ tịch nước nói hãy đọc sách để vực dậy nước nhà, mà không phải đơn giản là mưu cầu một tương lai tốt cho bản thân, có một phần công việc tốt kiếm được tiền nữa.
Phần lớn người cả đời chỉ cầu mong được một công việc tốt, kiếm tiền có thể diện và sống cuộc sống dư dả.
Theo quan điểm của câu bé, muốn kiếm tiền thật sự không khó, chỉ nói bây giờ cậu bé đã có thể một mình lắp ráp máy thu vô tuyến tinh thể, một chiếc có thể kiếm được mấy chục đồng, cậu bé còn có thể viết bản thảo cho tòa soạn báo và tạp chí, tiền nhuận bút một tháng cũng có thể được vài đồng, nếu cậu bé bằng lòng còn có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng cậu bé lại không có hứng thú cho lắm, thậm chí cậu bé học ngoại ngữ, có thể phiên dịch, viết sách, tất cả đều có thể kiếm được tiền.
Nhưng kiếm tiền lại không làm cậu bé cảm thấy hứng thú bao nhiêu, trước đây cậu bé gom tiền để mua sách, còn bây giờ trong nhà mua sách cho cậu bé vô điều kiện, ông Cố, bà Cố và chú cũng cho cậu bé sách, cậu bé còn có thể tới thư viện mượn sách đọc.
Mượn sách đọc càng sâu hơn tự mình mua sách, đây là trải nghiệm của cậu bé, cho nên cậu bé thà rằng mượn sách đọc còn hơn.
Cậu bé cũng từng đọc thư của Cố Mạnh Chiêu và Cố Nguyên Hoành với những thanh niên tài trí khác, có thể cảm giác được sự khác biệt của bọn họ qua từng con chữ.
Chú say mê học thuật, cũng đọc lướt qua giới nghệ thuật, nhưng lại không có hứng thú bao nhiêu đối với quân đội, chính trị và thương nghiệp.
Cố Nguyên Hoành lại có hứng thú với tất cả mọi thứ, nhưng anh ta thể hiện rõ ràng bản thân có dã tâm và khát vọng theo đuổi chính trị hơn nữa còn không hề che giấu.
Đại Quân chịu ảnh hưởng từ bọn họ cũng sẽ nghĩ đến tương lai mình sẽ làm gì.
Để vực dậy quốc gia, mưu cầu phúc lợi cho nhân dân, đây là chí hướng cao thượng của các bậc tiền bối.
Cậu bé cảm thấy mình nên lấy đây làm tiêu chuẩn.
Làm nghiên cứu có thể thúc đẩy sự phát triển của xã hội.
Vào cơ quan cũng có thể tạo phúc cho một phương, khiến dân chúng ấm no sung túc hơn, cũng khiến quốc gia giàu mạnh.
Quốc gia giàu, quân đội mạnh vậy khoa học kỹ thuật chính là lực lượng sản xuất đầu tiên.
Cậu bé muốn làm một tướng quân nghiên cứu khoa học!
Cậu bé không thể lãng phí thời gian với đám học sinh tiểu học này được!
Mọi người không hẹn mà cùng dừng lại nhìn cậu bé, muốn biết sự lựa chọn cuối cùng của đứa trẻ này là gì.
Bà Tiết nói: “Sau này Đại Quân của chúng ta sẽ thi vào Thanh Hoa Bắc đại, trường đại học tỉnh cũng rất tốt.” Bà ta sinh lòng ích kỷ không muốn cháu trai làm lính vì quá mệt quá khổ.
Tiểu Lĩnh thích vận động, thích huấn luyện, bà ta cảm thấy không sao cả, mà Đại Quân lại không cuồng nhiệt đối với vận động như Tiểu Lĩnh, vẫn nên làm cái khác thì hơn.