Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1040 - Chương 1040. Đại Kết Cục 10

Chương 1040. Đại kết cục 10 Chương 1040. Đại kết cục 10

Chương 1040: Đại kết cục 10

Đương nhiên sau khi thi vào trường quân đội làm sĩ quan cũng được, như thế sẽ không vất vả cho lắm.

Bà ta còn cảm thấy làm giáo viên đại học cũng rất tốt, giống như chú út vậy.

Bà ta cũng không hy vọng sau này Đại Quân vào cơ quan làm cán bộ, làm cán bộ nguy hiểm lắm, năm đó lợi hại như Lương Kiếm Vân cũng lúc lên lúc xuống kia kìa.

Đại Quân: “Năm tới con cũng mười hai rồi, con không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, con dự định tập trung ôn chương trình học cấp ba, nếu có thể, tháng bảy con muốn tham gia thi đại học.”

Cái gì?

Tiểu Lĩnh trực tiếp chết lặng như bị sét đánh trúng.

Lâm Tô Diệp và bà Tiết cũng thật lâu chưa lấy lại được bình tĩnh.

Cô út chẳng cảm thấy gì cả, trừ phi Đại Quân nói mình muốn kết hôn, còn học cấp ba hay là đại học thì cô ấy lại cảm thấy rất bình thường.

Từ khi cô ấy nghe thấy Đại Quân và Cố Mạnh Chiêu lén thì thầm to nhỏ bằng tiếng nước ngoài đã cảm thấy không có gì là không thể rồi.

Cha Cố, mẹ Cố và Cố Mạnh Chiêu ngược lại cảm thấy Đại Quân có bản lĩnh này, đứa trẻ này thông minh, đầu óc tốt.

Lúc nhỏ Cố Mạnh Chiêu đọc đến đâu là nhớ đến đấy, Đại Quân cũng giống anh ta, thậm chí vì càng chú trọng vào logic và tư duy lý trí nên càng lợi hại hơn một chút.

Đại Quân nói cậu bé muốn thi đại học vậy là muốn thi đại học thật sự, tuyệt đối không phải như Tiểu Lĩnh hôm nay nói muốn làm đầu bếp, ngày mai sẽ đi làm diễn viên.

Đại Quân không quan tâm người khác mà nhìn thẳng vào Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ không tin con sao?”

Lâm Tô Diệp vội khẳng định: “Mẹ tin.”

Cô có gì không tin đâu?

Khi cô vào lớp học ban đêm, Đại Quân còn từng giảng câu hỏi cấp hai cho cô cơ mà.

Có vài thứ trúc trắc khiến cô học thuộc rất khó khăn, nhưng cậu bé lại có thể vừa gặp đã nhớ, còn có thể giảng giải kiến thức cho cô, đều này chứng tỏ cậu bé không những đọc đến đâu nhớ đến đó mà còn có thể xem qua đã lý giải và thấu hiểu triệt để rồi.

Trong giấc mơ, khi cậu bé học cấp hai và cấp ba cũng không học nhiều gì, mỗi ngày bận rộn làm việc của mình, không phải kiếm tiền thì chính là đọc sách, hoặc là mày mò một vài thứ thần kỳ.

Sau này cậu bé dễ dàng thi đỗ đại học Bắc Kinh, lúc đó bản thân đã rất giàu, sau đó lập nghiệp, hợp tác kiếm tiền với người ta cũng đều là chuyện nước chảy thành sông.

Cả đời của cậu bé quá trôi chảy khiến cho cậu bé có hơi tự phụ, bây giờ cậu bé đã khiêm tốn hơn… nhưng khi cậu bé vừa nói ra không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, năm sau muốn thi đại học, Lâm Tô Diệp lại cảm giác được sự kiêu ngạo từ trong xương cốt của cậu bé.

Sự kiêu ngạo của cậu bé là trời sinh đã có.

Cô tin Đại Quân sẽ có cuộc đời hoàn toàn khác với trong mơ.

Cậu bé không đi đường tà đào, sự kiêu ngạo, tài trí và thông minh của cậu bé sẽ dẫn cậu bé lên đến đỉnh cao.

Đại Quân nở nụ cười: “Vậy thì tốt ạ.”

Cậu bé nhìn bộ dáng cằm sắp rớt xuống của Tiểu Lĩnh, vội vàng giúp em trai khép lại: “Vậy bắt đầu từ hôm nay con phải chăm chỉ đọc sách.”

Nói xong cậu bé đứng dậy: “Con ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”

Sau đó cậu bé về phòng đọc sách.

Tiểu Lĩnh dùng sức hé mãi mới có thể hé được miệng ra: “Tai con hỏng rồi sao? Có nghe lầm không vậy?”

Toa Toa bật cười khanh khách, vỗ bàn tay nhỏ, vui vẻ bảo: “Con sắp có một anh trai là sinh viên đại học rồi.”

Tiểu Lĩnh dường như sinh ra một đôi tai khác trong vô hình, vốn luôn dựng lên một cách vô cùng có tinh thần nhưng lúc này lại “soạt” cái cụp xuống.

Thế này còn là anh em sao?

Đây không phải muốn giải tán thì là gì?

Lúc này Đại Quân đi học đại học còn cậu bé và Lam Hải Quân vẫn học lớp sáu, đến khi ấy người ta hỏi: “Ê, Tiết Vân Lĩnh, không phải cậu có một ông anh song sinh sao, cậu ấy đâu rồi?”

Cậu bé phải trả lời thế nào đây? Lẽ nào nói “Đại Quân đi học đại học rồi” sao?

Thế này… sao nghĩ đến lại có một loại cảm giác thừa thãi vậy nhỉ!

Tuyệt đối không được!

Cậu bé không thể là người thừa được!

Dù sao cậu bé cũng không thể vẫn học lớp sáu tiểu học sau khi Đại Quân đi học đại học được!

Bà Tiết nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của Tiểu Lĩnh, chỉ sợ cháu trai bị đả kích mới vội vàng an ủi cậu bé: “Tiểu Lĩnh, chúng ta không gấp như thế, cứ từ từ là được.”

Bình Luận (0)
Comment