Chương 1042: Đại kết cục 12
Thành tích xạ kích của Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân đều ưu tú, ngắm bắn chuẩn được luyện từ bắn ná thun mà ra, sau này thông qua sự cho phép đặc biệt của thủ trưởng, hai bé trai cũng theo đội cảnh vệ tiến hành huấn luyện xạ kích, ngắm bắn lại càng tốt hơn.
Hạng mục thi đấu của nhóm thiếu niên quá ít, hơn nữa nhóm thành niên còn chuyển hướng, hai người chạy đi tìm huấn luyện viên và người phụ trách, hy vọng có thể cho bọn trẻ tham gia vào mục thi đấu xạ kích của nhóm thành niên.
Bắn cung thì bọn trẻ chưa kéo được dây cung của người trưởng thành, nhưng xạ kích thì có thể!
Sức giật gì đó, khà khà, bọn trẻ có thể ứng phó được.
Hiển nhiên là bị từ chối rồi.
Bọn trẻ quyết định đi tìm người phụ trách mà mình quen biết để sắp xếp, chỉ thử thôi, nhưng lỡ thành công thì sao?
Bọn trẻ có tự tin một trăm phần trăm có thể thắng được thành tích xạ kích của mấy người trưởng thành đó.
Kết quả phó hiệu trưởng trường thể thao tỉnh kiêm huấn luyện viên kéo Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân lại, nhìn hai bé trai với vẻ kích động, nói một cách nghiêm túc: “Hai bạn học tới trường thể thao của bọn chú đi!”
Thành tích tham gia thi đấu nhóm thiếu niên của hai đứa trẻ này còn tốt hơn nhóm thiếu niên tham gia của trường thể thao.
Không tới trường thể thao đúng là đáng tiếc!
Đặc biệt là Tiết Vân Lĩnh, đứa trẻ này có sức bật vô cùng mạnh, đây chính là quán quân thể thao toàn quốc trong tương lai!
Lần này cũng dọa hai bé trai không nhẹ, bọn trẻ cũng không muốn vào trường thể thao học đâu, mình còn muốn thi vào trường quân đội cơ!
Hai người cũng không rối rắm muốn tham gia thi đấu môn xạ kích của nhóm thành niên nữa, mà co giò chạy ra ngoài.
Bọn trẻ đã tham gia xong hạng mục của mình, cũng đã nhận thưởng, nên vội vàng về nhà tìm mẹ.
Tuyệt đối không thể để mẹ đồng ý cho mình vào trường thể thao được.
Lúc này Lâm Tô Diệp đang bận rộn ở học viện mỹ thuật.
Tháng trước bộ phận tuyên truyền ở xưởng máy móc tỉnh đột nhiên mang máy ảnh chạy tới học viện mỹ thuật nói muốn mời cô chụp áp phích, cũng dọa Lâm Tô Diệp không nhẹ.
Xưởng máy móc tìm cô chụp ảnh á? Cô cũng không phải mình tinh, tìm cô cũng quá lố rồi, nên cô quả quyết từ chối.
Cô thích vẽ tranh chứ không thích in chân dung của mình khắp mọi nơi, tuy rằng cô có nằm mơ liên quan đến tương lai, nhưng sâu trong xương cốt cô vẫn khá bảo thủ, còn nữa, nghề nghiệp của Tiết Minh Dực đặc thù, sau này còn phải đi lên nữa, thân là vợ của anh cũng nên để ý nhiều một chút.
Cô khéo léo từ chối nhưng cũng cung cấp kiến nghị cho đối phương.
Bây giờ đã khôi phục kỳ thi đại học, các trường đại học và tổ kịch đều có nữ giới xinh đẹp trẻ tuổi, hoàn toàn có thể mời đi chụp ảnh tạp chí sẽ càng thích hợp hơn.
Vốn cô còn tưởng chuyện này đã xong rồi, nhưng không ngờ đối phương ngoại trừ chụp ảnh còn muốn nhờ bọn họ vẽ một vài áp phích nữa.
Cái này thì được này!
Lâm Tô Diệp và đám người Hoàng Hiển Ninh một hơi nhận áp phích của của mấy nhà xưởng, áp phích vẽ ra khác với phong cách ảnh chụp, cũng thu hút sự chú ý khác nhau, nhưng thực lực kinh tế của mấy nhà xưởng lớn này đều khá hùng hậu, đương nhiên đều cần hết.
Xưởng bia tỉnh, xưởng thuốc lá, xưởng rượu trắng và các nhà xưởng khác liên tục đặt hẹn với học viện mỹ thuật, cho nên đám người Lâm Tô Diệp rất bận, cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Lâm Tô Diệp nhìn đồng hồ, đã bốn rưỡi, bây giờ ngày dài, mặt trời vẫn còn treo rất cao, nhưng hai ngày nay Tiểu Lĩnh tham gia hội thể thao, Đại Quân bận ôn tập nên cô phải về sớm một chút.
Hoàng Hiển Ninh và Chu Giai Giai cũng có việc phải ra ngoài nên cùng cô xuống tầng.
Mấy người đang đi ra ngoài thì nhìn thấy một đám sinh viên nam nữ chen chúc ở bên ngoài với vẻ hào hứng, ngoài miệng còn thì thầm: “Các cô giữ kẽ một chút đi, đừng phóng túng quá dọa người ta sợ bây giờ!”
“Chẳng biết ai dọa sợ ai đâu, các người không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ấy sao, thật sự vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn lại còn đẹp trai muốn rụng trứng nữa chứ!”
Chu Giai Giai tò mò: “Các cô đang nói gì thế?”
Có nữ sinh cười đáp: “Nhìn thấy giai đẹp đó, không biết có phải minh tinh điện ảnh tới học viện mỹ thuật chúng ta chụp ảnh không nữa, thật sự đẹp đến choáng váng luôn!”
Đẹp đến choáng váng á?
Lâm Tô Diệp cảm thấy từ này có hơi mới mẻ, đẹp đến ngây người là đủ rồi… nhìn thấy người đàn ông đứng bên dưới cây liễu bên ngoài tòa nhà dạy học, Lâm Tô Diệp trực tiếp ngây người.
Sao cô lại cảm thấy như nhìn thấy Tiết Minh Dực vậy nhỉ?
Gió đầu hè thổi qua cành liễu phía sau lưng anh, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rải lên người, bộ quân trang dường như hòa làm một với bóng cây xanh thẫm, nhưng dáng người cao lớn và thẳng tắp của anh cùng khí chất lạnh lùng nổi bật lại lập tức thu hút tầm nhìn của tất cả mọi người, khiến người không thể nào rời tầm nhìn đi được.
Tiết Minh Dực vừa trở về từ chiến trường, khí chất càng ngày càng lạnh lùng hơn, cả người như thể bao phủ trong một lớp sương trong trẻo lạnh lùng, viết đầy một hàng chữ người lạ chớ lại gần.
Nhưng trong nháy mắt anh nhìn thấy vợ đó, toàn bộ vẻ lạnh lùng ấy lập tức tan đi, trong đôi mắt lạnh lùng nhuộm lên tia sáng ấm áp, anh sải bước nhấc đôi chân dài đi về phía vợ.
Trong lòng Lâm Tô Diệp vô cùng mừng rỡ, khó mà kìm nổi cảm xúc, nắm lấy bàn tay hơi thô ráp của anh: “Anh về rồi!”
Trái tim của Tiết Minh Dực xao xuyến, cũng không thể kiềm chế được mà nắm lấy bàn tay cô, cùng đi ra ngoài trước ánh mắt nhìn chằm chằm của bao người: “Ừm, lát nữa trực thăng sẽ tới đón em.”
Anh nắm tay cô, chậm rãi đi xa trong ánh nhìn của mọi người.
[Hoàn chính văn]