Chương 1046: Phiên ngoại 4
Bọn trẻ cũng không giống với người lớn đi tới mấy nơi thắng cảnh như tượng đài chủ tịch, nhìn cờ nước, Cố Cung, Di Hòa Viên, Trường Thành… mà muốn đi đâu thì đi đó.
Sau khi dạo vài ngày, hôm đó bọn trẻ dừng chân ăn điểm tâm và nghỉ ngơi ở cổng một nhà trẻ, bên cạnh có một chiếc Sedan đỗ ở đó!
Thời buổi này người có thể lái Sedan trên cơ bản đều là ở đơn vị cơ quan chứ cá nhân lại rất ít, cho dù có cũng không phải nhân vật tầm thường.
Mấy người Tiểu Lĩnh lại không có hứng thú gì với Sedan, bây giờ bọn trẻ đều thấy lái xe máy thú vị hơn, đang bàn bạc tới quân khu lái xe máy.
Muốn trót lọt còn phải nhờ đến Lục Yến Sanh góp sức, ba người bọn họ (Đại Quân là bị cưỡng chế kéo theo) thì hưởng ké.
Bàn bạc ổn thỏa rồi, Tiểu Lĩnh vô cùng kích động đề nghị: “Hay là bốn người chúng ta kết nghĩa anh em đi!”
Tiểu Lĩnh thích kết bạn, cậu bé khác với suy nghĩ “cậu là bạn tớ thì phải tốt với tớ, không thể tốt với người khác” đó của Hồ Vệ Đông, cậu bé hy vọng những người bạn ở những nơi khác nhau của mình cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau, mọi người cùng chơi vui vẻ, vậy là niềm vui nhân lên còn gì!
Đại Quân thì sao cũng được, tùy vậy.
Cậu bé và mấy người bọn họ chỉ có tuổi tác xấp xỉ nhau, còn những cái khác đều chênh lệch rất lớn, đặc biệt là sau khi tham gia kỳ thi đại học xong, Đại Quân lại càng nhuộm thêm khí chất chín chắn.
Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh lớn hơn hai anh em một tuổi, trên thực tế là hơn mấy tháng thôi, xếp theo hàng thì là Lam Hải Quân, Lục Yến Sanh, Đại Quân rồi đến Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh có hơi ngẩn người, cậu bé kéo Lục Yến Sanh tới hỏi: “Không phải cậu nhỏ hơn tớ sao?”
Lục Yến Sanh: “Tuổi tác thì có gì mà phải lừa?”
Tiểu Lĩnh: “Nhưng tớ…” Không muốn làm người nhỏ nhất đâu, người ta muốn làm anh cơ.
Lục Yến Sanh cười bảo: “Không sao, tớ có thể làm người nhỏ nhất.” Không hề bướng bỉnh và khó chịu với người khác chút nào.
Lam Hải Quân là đại ca, Tiết Viễn Chinh là anh hai, Tiết Vân Lĩnh là anh ba, Lục Yến Sanh là thứ tư.
Tiết Vân Lĩnh thấy vô cùng hài lòng rồi!
Lúc này, trong chiếc Sedan phát ra một tiếng cười xùy, sau đó một gương mặt xinh đẹp và đáng yêu lộ ra, làn da của cô bé trắng nõn, lớn lên môi đỏ răng trắng, cô bé nhìn Tiết Vân Lĩnh rồi cười hỏi: “Kết nghĩa anh em còn có thể chơi như vậy sao?”
Tiểu Lĩnh: “Sao cậu có thể trốn ở một bên nghe lén người ta nói chuyện thế được?”
Cô gái: “Tớ đang ngủ mà, cậu ồn ào đánh thức tớ, sao có thể đổ cho tớ nghe lén?”
Tiểu Lĩnh còn định nói cô bé thì lúc này một người đàn ông mặt mày dữ tợn dẫn đầu đi vào nhà trẻ.
Trong thời gian nghỉ hè có vài trường mẫu giáo không cho nghỉ, vì có gia đình cha mẹ đều là công nhân viên chức phải đi làm nên con cái phải nhờ nhà trẻ trông nom.
Đại Quân vẫn luôn yên tĩnh không nói gì đột nhiên nhíu mày, cậu bé nói với Lam Hải Quân: “Người này có hơi khác thường.”
Lam Hải Quân: “Lớn lên rất hung dữ.”
Lục Yến Sanh đang để ý Tiểu Lĩnh cãi nhau với cô gái, nghĩ có nên giúp anh em tốt một phen không vì cô gái này mồm mép quá linh hoạt.
Đúng lúc này sắc mặt của Đại Quân thay đổi: “Không ổn!” Cậu bé nhấc chân chạy vào trong nhà trẻ.
Lam Hải Quân không hiểu cũng lập tức chạy vào trong theo: “Viễn Chinh, sao thế?”
Tiểu Lĩnh và Lục Yến Sanh thấy vậy cũng không cãi nhau với cô gái nữa mà quay người chạy vào trong.
Đột nhiên trong một phòng học truyền tới tiếng hét chói tai và tiếng khóc của trẻ con, sau đó là giọng thô bạo của một người đàn ông vang lên: “Không được cử động! Không được khóc! Ai dám lộn xộn tao đâm nó!”
Đại Quân ra hiệu cho ba người còn lại chớ lên tiếng, bọn trẻ cúi người, thả chậm tốc di chuyển qua đó, lén nhìn vào trong từ một cửa sổ.
Vừa nhìn vào đã khiến mấy người Tiểu Lĩnh tức muốn chết. chỉ thấy tay trái của người đàn ông có gương mặt hung dữ đó đang xách một bé trai, tay phải vung một con dao lọc xương, đang đe dọa hai nhân viên trông trẻ quỳ úp mặt vào tường.
Người đàn ông mang vẻ mặt u ám, miệng chửi mát: “Mới được mấy năm đã muốn đổi trời rồi sao? Hừ, đám nhà tư bản ăn thịt người đều đã về hết rồi, giai cấp bóc lột đều được sửa lại án sai! Người nghèo khổ như tao lại sắp bị bóc lột tiếp! Tao không phục! Không cho tao sống thì đừng hòng người nào được sống!”
Nói xong gã nhấc chân đá nhân viên trông trẻ có hơi lớn tuổi đó ngã ra đất: “Thằng già chết tiệt lải nhải điếc tai!”