Chương 1047: Phiên ngoại 5
Trừ bé trai bị người đàn ông xách ra thì trong phòng học còn có tám đứa trẻ khác, bé nào cũng sợ hãi nước mắt rơi đầy mặt, khóc nấc lên nhưng thật sự không dám khóc to.
Người đàn ông lại đá ngã một nhân viên trông trẻ khác, sau đó xách bé trai chừng năm, sáu tuổi đó đi ra ngoài: “Cha mày không cho tao đường sống vậy tao cho nó đoạn tử tuyệt tôn luôn!”
Bé trai sợ quá khóc oa oa.
Người đàn ông vung tay tát nó một cái, khiến gương mặt trắng nõn của đứa trẻ lập tức sưng vù lên: “Còn khóc nữa tao giết mày!”
Bé trai sợ hãi trợn tròn mắt, cả người run cầm cập không dám nhúc nhích.
Tiểu Lĩnh thấy thế ra hiệu cho Lam Hải Quân, giờ hai người xông lên cùng nhau vặn cánh tay của người đàn ông, sau đó tước dao của gã, sau đó…
Đại Quân lắc đầu, tuy rằng bọn họ đã học vài kỹ thuật chiến đấu nhưng người đàn ông này lớn lên cường tráng, dã man thô bạo, chỉ sợ trong nháy mắt không thể khống chế được gã, ngược lại còn bị gã đả thương.
Cách tốt nhất chính là tấn công bất ngờ, đánh úp.
Tiểu Lĩnh gấp đến mức đôi mày dựng đứng lên: “Cứ để ông ta làm hại người như vậy sao?”
Cô gái ở cổng không biết từ khi nào đã chạy vào, nhìn thấy tình huống ở lớp học lập tức kêu lên: “Đừng bắt nạt trẻ con! Ông, ông bắt tôi đi, bắt tôi đi!”
Tuy rằng rất sợ nhưng cô bé cũng rất dũng cảm.
Cô bé không thể để người xấu làm hại em trai, cô bé có thể kéo dài thời gian đợi tài xế về.
Cha rất bận rộn, mẹ đang ở bệnh viện chăm sóc bà nội bị bệnh, buổi sáng cô bé tới thư viện sau đó kêu tài xế cùng mình tới đón em trai.
Em trai vẫn chưa tan học, bọn họ đợi một lúc rồi, tài xế đã đi mua đồ.
Ai biết vậy mà lại gặp tình huống như vậy.
Người đàn ông nhìn cô bé, cô gái nhỏ trông mới chỉ chừng mười hai mười ba tuổi nhưng lớn lên không phải xinh đẹp thường thôi đâu, gã nhổ nước bọt, nói: “Nhà tư bản lòng dạ đen tối ăn thịt của chúng tao, uống máu của chúng tao mới nuôi ra đứa con xinh đẹp như bọn mày!”
Gã xách bé trai đi ra ngoài, muốn bắt cả cô gái nữa.
Gã bị bé gái làm phân tâm cũng không để ý đến những người khác, nhấc chân sải bước đi ra ngoài phòng học.
Gã vừa ra ngoài, đột nhiên có một cơn gió từ bên cạnh quét tới, “bốp” cái có người đá một cước vào cổ tay cầm dao của gã, cùng lúc đó một bóng đen nhào tới trong nháy mắt cắn lên cổ gã, gã giơ tay với tới, nhưng dưới chân lại tê rần, vậy mà lại bị người đá vào mắt cá.
Mắt cá là vị trí vô cùng yếu của cơ thể người, gã đau đến mức kêu một tiếng, cả người mất kiểm soát nghiêng sang một bên.
Trong nháy mắt gã nghiêng người, Tiểu Lĩnh dùng toàn bộ tay chân quấn vào cổ gã, Lam Hải Quân thì dùng hết toàn bộ sức mình vặn tay phải của gã, Lục Yến Sanh thì bẻ tay trái, Đại Quân thì nhặt con dao lọc xương trên đất nhanh chóng đâm hai nhát vào mắt cá chân của người đàn ông.
Không thấy có máu chảy ra, nhưng người đàn ông hung dữ vốn đang giãy dụa hai chân lập tức vô lực.
Tiểu Lĩnh sử dụng toàn bộ sức mình giam cầm người đàn ông, lại có hơi lo lắng gào lên: “Ông ta hôn mê chưa? Em sợ bất cẩn siết chết ông ta lắm!”
Cậu bé cũng không dám giết người đâu.
Đại Quân kêu nhân viên trông trẻ mau tìm dây thừng, lấy được dây thừng mảnh, cậu bé kêu mọi người lật người đàn ông dậy, trực tiếp trói hai ngón tay cái của gã ra phía sau, lại tròng dây thừng lên cổ gã, như vậy gã không thể giãy dụa được nữa.
Một nhân viên trông trẻ lết hai chân mềm nhũn đi báo cảnh sát.
Ba người Tiểu Lĩnh, Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh cũng không còn sức, nằm giang tứ chi trên đất thở hổn hển.
Tiểu Lĩnh: “Thế này thật sự không giống với huấn luyện thật…”
Tuy rằng lúc huấn luyện cũng đã học mấy động tác này rồi, nhưng… lúc dùng thật sự cũng không dễ dàng như thế.
Vừa rồi nếu như Lam Hải Quân không đá trúng cổ tay của người đàn ông, để gã thuận thế vung dao thì… hậu quả không dám tưởng tượng nữa.
Nếu như Tiểu Lĩnh không siết cổ người đàn ông, để gã có sức đánh trả, vậy bọn họ còn gặp xui xẻo hơn.
Cũng may bọn trẻ có bốn người, bằng không hôm nay thật sự chưa chắc đã không chế được gã đàn ông điên này trong nháy mắt rồi!
Đám trẻ ở nhà trẻ đều rưng rưng nước mắt, chen chúc ở cửa quan sát mấy anh trai lớn lợi hại này.
Bọn họ thật lợi hại quá!