Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1048 - Chương 1048. Phiên Ngoại 6

Chương 1048. Phiên ngoại 6 Chương 1048. Phiên ngoại 6

Chương 1048: Phiên ngoại 6

Một nhân viên nhà trẻ khác liên tục cảm ơn bọn trẻ, hỏi bọn trẻ tên là gì, là học sinh ở trường nào, nhà ở đâu.

Chuyện lớn như vậy, trường học nhất định sẽ phản ánh với đồn công an, đến khi ấy sẽ biểu dương bọn họ dám làm việc nghĩa.

Nghe ý của nhân viên trông trẻ thì đây là muốn tới nhà cảm ơn sao?

Cậu bé nôn nóng, nếu như để mẹ và bà nội biết chuyện vừa rồi, vậy hai người phụ nữ này không phải sẽ khóc thành lệ nhân hay sao?

Cậu bé cũng sợ mẹ với bà nội khóc lắm!

Cậu bé nhảy phắt dậy, lập tức móc vài viên kẹo từ trong túi ra, nhét cho bé trai nhò vừa bị đánh đó, thuận tiện xoa đầu đứa trẻ: “Đừng sợ, không có gì phải sợ đâu.”

Bé trai nhỏ đã không khóc nữa, chớp hàng mi bị nước mắt thấm ướt nhẹp, nhìn bọn trẻ với vẻ mặt sùng bái: “Cảm ơn anh.”

Nhan Hâm kéo em trai tới, cảm ơn mấy người Tiểu Lĩnh: “Các bạn, nhất định phải nói cho tớ biết tên của các cậu.”

Cha mẹ nhất định sẽ tới cửa cảm ơn, phải biểu dương bọn họ dám làm việc nghĩa ở trường học của bọn họ mới được.

Tiểu Lĩnh trả lời qua loa, lại lén nháy mắt ra hiệu với mấy người Đại Quân.

Ba người khác rất ăn ý ngầm với cậu bé, bọn trẻ cũng cảm thấy đừng tới đồn công an sẽ khá tốt hơn, tránh cho khiến người nhà lo lắng, hơn nữa một đám người kéo tới nhà cảm ơn làm gì, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ lắm rồi.

Dám làm việc nghĩa làm sao có thể để người biết thân phận, để người ta tới cửa cảm ơn được?

Thế không ngầu!

Thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đang là lúc bước vào thời kỳ thanh xuân, suy nghĩ cũng khác với người lớn.

Bốn đứa trẻ quay người chạy ngay.

Nhan Hâm đuổi theo vài bước rồi dừng vì lo cho em trai, gấp đến mức dậm chân: “Các cậu đừng chạy! Vẫn chưa nói tên các cậu cho tớ mà!”

Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân nghịch ngợm, vừa chạy vừa hô: “Bọn tớ tên là Lôi Phong!”

Bọn trẻ lao ra khỏi cổng trường, đạp xe đạp phi như bay đi.

Công an ở đồn công an chạy tới, bắt gã đàn ông lại, trước hỏi tình hình, an ủi các bạn nhỏ, lại kêu hai nhân viên trông trẻ kê khai, nhưng sao lại không tìm thấy bốn thiếu niên nhỏ đó đâu nữa rồi.

Bốn người băng qua hơn nửa thủ đô để ra ngoài chơi, lúc này cũng không có camera và ảnh chụp, thật sự không dễ tìm được.

Bọn trẻ hoàn toàn không coi là chuyện gì to tát, thậm chí còn hẹn trước không nói với người nhà, chỉ sợ Lâm Tô Diệp và bà nội lo lắng.

Chuyện này được đăng lên Nhật báo thủ đô, nhà họ Nhan và nhà trẻ còn lên báo thông báo tìm người, muốn tìm bốn thiếu niên nhỏ thấy việc nghĩa dám làm đó.

Lâm Tô Diệp đọc tờ báo cảm giác đầu tiên chính là bọn trẻ.

Nhưng ở trước mặt người khác cô không nhắc tới.

Sáng nay Tô Vân Hề dẫn con gái qua đây chơi, tặng một ít dưa hấu và dưa lưới cho đám người Lâm Tô Diệp.

Buổi chiều Tô Vân Hề dẫn con gái rời đi, Lục Yến Sanh vẫn ở lại đây như cũ.

Bình thường cô út và Cố Mạnh Chiêu đa phần đều ở ký túc xá trường học, đám người Tiết Minh Dực, Tần Kiến Dân và Cố Ngưng cũng đều ở bộ đội, trong căn nhà bên này chủ yếu là Lâm Tô Diệp ở cùng bà Tiết và đám trẻ.

Bà Tiết mời bà ngoại Lam và Lam Hải Quân cũng tới ở chung, Lục Yến Sanh mê chơi với mấy người Tiểu Lĩnh, cũng ở lại đây nốt.

Lúc đầu Tô Vân Hề không đồng ý, nhưng cô ta thấy con trai một lòng muốn đi tìm mấy người Tiết Vân Lĩnh chơi nên cũng chỉ đành đồng ý, bình thường cô ta cũng mua quà, dẫn con gái Lục Tiêu Tiêu tới tìm Lâm Tô Diệp và Toa Toa chơi.

Toa Toa và Lục Tiêu Tiêu chơi với nhau rất vui, Lâm Tô Diệp và Tô Vân Hề ở chung cũng không tồi.

Khoảng chín rưỡi tối, mọi người tắm xong chuẩn bị lên giường ngủ.

Lâm Tô Diệp đi tới phòng mấy đứa trẻ.

Đại Quân và Lục Yên Sanh đã tắm cũng mặc quần áo ngủ rất nghiêm chỉnh, còn Lam Hải Quân và Tiểu Lĩnh lại chỉ mặc quần đùi, để trần nửa người trên, bốn người đang đánh cờ.

Thấy Lâm Tô Diệp đi vào, Lam Hải Quân có hơi xấu hổ, vội vàng tròng cái áo may ô lên.

Tiểu Lĩnh cũng kháng nghị: “Mẹ, bọn con đều lớn cả rồi, nam nữ khác biệt, mẹ phải chú ý một chút chứ.”

Lâm Tô Diệp nở nụ cười, biết lắng nghe lùi về gõ cửa.

Lam Hải Quân vội vàng hô: “Dì, đừng khách sáo ạ.”

Lục Yến Sanh cũng rất quy củ, không còn mất tự nhiên như lúc gặp ở nhà ga hai năm trước nữa, bây giờ trông rất hiền hòa, cậu bé đứng dậy nhường chỗ: “Dì ngồi lên giường đi ạ.”

Lâm Tô Diệp đặt tờ báo lên bàn cờ, mỉm cười nhìn bọn trẻ: “Mấy đứa, thế này là sao đây?”

Tiểu Lĩnh theo bản năng phủ nhận: “Mẹ, đây là gì ạ?”

Cậu bé nhoài người tới nhìn, còn cố tình đọc thành tiếng: “Ôi chao, thấy việc nghĩa dám làm? Giỏi thế!”

Bình Luận (0)
Comment