Chương 1049: Phiên ngoại 7
Cậu bé dựng ngón cái, liếc mắt ra hiệu cho ba bạn nhỏ, đặc biệt là Đại Quân, tuyệt đối đừng để lộ.
Đại Quân nói với Lâm Tô Diệp: “Không phải bọn con.”
Lâm Tô Diệp nhìn từng người một: “Thấy việc nghĩa dám làm không sai, mẹ cũng không phản đối, chỉ là mẹ cảm thấy các con phải chú ý an toàn của mình trước tiên, dù sao các con cũng không phải cỏ dại ngoài đồng, các con còn có cha mẹ, ông bà và các anh chị em nữa.”
Lam Hải Quân cười đáp: “Dì ơi, dì yên tâm, nếu như bọn cháu dám làm việc nghĩa, chắc chắn sẽ chú ý an toàn mà!”
Lục Yến Sanh: “Đúng, cháu hoàn toàn không biết dám việc làm nghĩa.”
Lâm Tô Diệp nhìn Đại Quân.
Đại Quân lại cúi đầu đánh cờ.
Lâm Tô Diệp biết đám trẻ đang nói dối cô.
Tuy rằng tụi nhỏ không thừa nhận nhưng chỉ cần bọn trẻ bình an vô sự là được, dù sao bé trai sau khi vào thời kỳ thanh xuân tâm cảnh và suy nghĩ cũng sẽ xuất hiện một vài sự thay đổi, không thể mạnh bạo như lúc nhỏ được.
Cô nở nụ cười: “Mẹ biết các con đều biết bơi, kỹ thuật cũng không tồi, cũng theo người chuyên nghiệp học kỹ năng đánh nhau, nhưng các con còn nhỏ, cho dù làm gì nhất định phải chú ý an toàn.”
Bốn người lập tức hô to đã biết.
Nếu là Tô Vân Hề hoặc người khác nói Lục Yến Sanh, cậu bé chắc chắn sẽ dè bỉu, đảo trắng mắt, nhưng Lâm Tô Diệp nói câu này, cậu bé lại không dám chê đối phương nhiều lời, mà còn phải quy củ cảm ơn dì đã quan tâm.
Lâm Tô Diệp rất hài lòng về thái độ của bọn trẻ, trở về khó tránh khỏi khen đám trẻ càng ngày càng hiểu chuyện hơn với đám người Tiết Minh Dực và Tô Vân Hề.
Ngày tháng vui chơi luôn vui vẻ, hơn nữa còn trôi qua rất nhanh.
Kỳ thi đại học đã có kết quả, các trường học thống kê điểm số, tuyển học viên và làm đơn thông báo…
Cố Mạnh Chiêu vẫn luôn để ý đến tin tức ở phương diện này, ngày đó đại học Bắc Kinh tuyển sinh, chủ nhiệm đã tới tìm anh ta.
Chủ nhiệm mang vẻ mặt mừng rỡ, dường như vẫn còn đang đắm chìm trong cơn chấn động cực lớn không có cách nào lấy lại bình tĩnh: “Thầy Cố, học sinh tiểu học đó… đỗ rồi!”
Ông ta đưa phiếu điểm cho Cố Mạnh Chiêu, thành tích khoa học tự nhiên đạt điểm tuyệt đối, ngữ văn và chính trị cũng vô cùng ưu tú.
Vậy mà đứa trẻ này không lệch môn!
Quả đúng là khó tin!
Cậu bé mới bao nhiêu tuổi thôi?
Có vài bé trai trước mười ba tuổi vẫn còn ngây ngô dại dột không giống người kìa!
Cố Mạnh Chiêu hỏi: “Chủ nhiệm Ngô, Tiết Viễn Chinh có thể nhận được học bổng đúng không?”
Chủ nhiệm Ngô cười không khép được mồm: “Chắc chắn rồi, cậu bé không chỉ có thể lấy được học bổng mà tiền sinh hoạt trợ cấp mỗi tháng cũng sẽ nhiều hơn, hơn nữa mấy vị giáo sư ở viện lý học đều đang giành nhau muốn nhận cậu bé làm học sinh, chỉ cần biểu hiện năm đầu tiên vững vàng, vậy học lên thạc sĩ cũng không thành vấn đề.”
Đứa trẻ ưu tú như thế chắc chắn có thể cử đi học thẳng, trước mắt trường học đang thảo luận kế hoạch nâng đỡ học sinh ưu tú ra nước ngoài đào tạo sâu, dù sao trình độ giáo dục trong nước mấy năm nay đã giảm mạnh, đang thời kỳ giáo vụ, để đào tạo những nhân tài tốt hơn, ra nước ngoài đào tạo sâu là cần thiết.
Mạo hiểm thả con diều bay đi có khả năng sẽ rơi vào nhà người khác, không về nữa.
Khi Cố Mạnh Chiêu và cô út về nhà đã nói lại tin tức này cho người nhà biết.
Ngoại trừ Đại Quân ra, mọi người đều vô cùng kích động.
Sao đứa trẻ này lại lợi hại như thế?
Tuy rằng mấy người Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân không thể về nhà nhưng cũng lập tức gọi điện về khen ngợi cậu bé.
Mặc dù Tần Kiến Dân sắp kết hôn nhưng cũng không sửa được cái tính làm loạn với đám trẻ này được, trong điện thoại còn nói: “Đại Quân, chú tuyên bố cháu chính là người mà chú sùng bái nhất, sau này con nhà bọn chú đều sẽ bái cháu làm thầy.”
Nếu không phải mọi chuyện còn chưa đâu về đâu, cũng không biết là nam hay nữ nhưng chỉ cần anh ta có con gái chắc chắn sẽ gả cho Đại Quân làm vợ.
Thời buổi này mọi người đều như thế, chỉ cần tình cảm của hai bên tốt sẽ chỉ hận không thể kết thành thông gia làm mai cho con.
Tần Kiến Dân không có con gái nhưng Lục Đông Thành lại có.
Lục Đông Thành thấy Tiết Minh Dực muốn đính hôn cho con, lập tức muốn cho Lục Tiêu Tiêu đính hôn với Đại Quân.
Tiết Minh Dực không từ chối nhưng cũng không chấp nhận, chỉ nói chuyện của Đại Quân không ai quản được, để tự cậu bé quyết định.
Tô Vân Hề rất vui mừng, cũng lén nói với Lâm Tô Diệp.